“Cậu chủ vẫn chưa ăn phải không, để tôi chuẩn bị bữa tối.” Chị Lý không nghĩ Nguyễn Hạo Thần về sớm như vậy, bình thường Tô Khiết cũng không về nhà ăn cơm, cho nên chị căn bản không chuẩn bị bữa tối.
“Mợ chủ không vê nhà ăn?” Lông mày Nguyễn Hạo Thần nhíu chặt lại.
Anh không báo trước sẽ trở về nhà dùng cơm, chị Lý không chuẩn bị đồ ăn cho anh cũng là lẽ dĩ nhiên, nhưng anh vừa phát hiện ra trong phòng bếp căn bản không chuẩn bị gì hết.
“Dạ.” Chị Lý lén lút hít một hơi, nhẹ giọng đáp lại.
Chị hơi cúi đâu, không dám nói năng lung tung, càng không dám ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hạo Thần.
Nhìn bộ dáng của chị Lý, mắt Nguyễn Hạo Thần hơi nheo lại: “Mợ chủ ra ngoài từ lúc nào?”
“Sáng…sáng nay…” Người chị Lý run lên, càng sợ hãi vài phân.
Trong ánh mắt Nguyễn Hạo Thần che giấu khí tức nguy hiểm, cô mới sáng sớm đã ra ngoài, vậy năm giờ chiều gọi điện cho anh có phải là có ý gì hay không?
Mà bộ dáng của chị Lý lúc này càng khiến cho người khác nghi ngờ.
“Mợ chủ bình thường ở nhà làm gì?” Giọng Nguyễn Hạo Thần lúc này giống như thờ ơ, nhưng nếu như nghe kỹ sẽ không khó để nhận ra sự lạnh lẽo khiến người khác phải run sợ.
“Mợ chủ…mợ chủ…” Chị Lý rõ ràng đang luống cuống, không biết nên nói gì.
“Có gì nói đó.” Nhìn phản ứng của chị Lý, Nguyễn Hạo Thần liên hiểu được chuyện này có điều khuất tất.
“Mợ chủ mỗi ngày sau khi cậu đi đều vội vã đi ra khỏi nhà, sau đó đến tối đều vê trước cậu nửa tiếng.” Đối diện với ánh mắt lạnh lùng dọa người của Nguyễn Hạo Thần, người chị Lý run lên bân bật, nhưng vẫn kiên trì thật thà trả lời đến cùng.
“Chị vê phòng đi.” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nói với chị Lý, thanh âm trâm thấp đó khiến người khác vừa nghe liên cảm thấy sợ hãi.
“Ai? Ai?” Chị Lý kinh hãi hít lấy một ngụm khí, cậu chủ lúc này kêu chị vê phòng, có phải chờ mợ chủ về rồi tính sổ một thể không?
Nhìn bộ dáng cậu chủ như vậy, chờ mợ chủ quay về, chỉ e…
Chị Lý không dám nghĩ đến hậu quả.
Nhưng chị chỉ là người làm thuê mà thôi, những chuyện kia làm sao chị có thể quản được, hơn nữa bộ dáng Nguyễn Hạo Thần hiện tại thực sự dọa người, chị Lý run rẩy sợ hãi mà rời đi.
Nguyễn Hạo Thần cong môi cười lạnh, cô mỗi ngày đều chờ anh ra khỏi nhà rồi vội vã đi theo, sau đó trước khi anh về nửa tiếng mới trở về?! Như vậy mà nói, cô mỗi ngày gọi điện thoại cho anh hỏi khi nào về chỉ vì muốn biết hành tung của anh, sau đó sẽ vê nhà trước anh khoảng nửa tiếng? Nếu như anh nhớ không nhầm, mỗi buổi sáng khi anh rời đi cô đều chưa dậy, mà lúc anh trở về thì cô đã ngủ say rồi.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là diễn thôi sao?
Được, được lắm!
Sau khi chị Lý rời đi, Nguyễn Hạo Thần nhìn qua thời gian, sáu giờ mười phút, con ngươi trầm xuống, lúc trước anh nói với cô mười giờ anh sẽ trở về, nếu thực sự giống như chị Lý nói, cô phải chín rưỡi mới trở về.
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần cười lạnh, anh lấy một chai rượu vang, sau đó ngồi ở ghế sô pha ngoài phòng khách.
Anh muốn xem xem cô rốt cuộc mấy giờ về?
Có phải giống như chị Lý nói, cô sẽ căn đúng giờ trở về?
Hơn sáu giờ rồi mà trời vẫn chưa tối.
Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa bật đèn, anh ngồi trên ghế sô pha, rót cho mình một ly rượu vang.
Anh hôm nay vẫn chưa ăn tối, bụng rỗng uống rượu nên có chút không thoải mái, nhưng anh vẫn làm vậy..