Lúc bảy giờ, trời bắt đầu tối, trong căn phòng tối đen như mực, đồ vật trong nhà đều không thể thấy rõ, ly rượu trên bàn đã uống được nửa nhỏ.
Tô Khiết vẫn chưa về.
Sắc mặt anh càng trở nên âm trầm, tay cầm ly rượu vang dường như nắm rất chặt, anh vẫn không bật đèn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trời càng ngày càng tối, đồ vật trong phòng đều đã không nhìn thấy, Nguyễn Hạo Thần ngồi trên ghế sô pha dần chìm vào trong bóng tối.
Anh cầm lấy điện thoại, ánh sáng điện thoại chiếu vào chiếc ly rỗng trên bàn, đã sắp tám giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô.
Lúc này, trong bóng đen nhìn không rõ thần sắc của Nguyễn Hạo Thần, nhưng nhiệt độ trong phòng khách dường như giảm đi vài độ.
Mà cũng chính giờ phút này, Tô Khiết đang ôm bé Kỳ, hát ru dỗ dành cho con bé ngủ.
“Mẹ ơi, ngày mai con cùng anh đến trường mẫu giáo, mẹ sẽ đến đưa bọn con chứ?” Đường Vũ Kỳ vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng Tô Khiết.
Con bé biết sau khi nó ngủ, mẹ nó liền quay về.
Đối với chuyện này, con bé đã trở nên quen rồi.
Anh đã nói rồi, mẹ hiện tại là người đã có chồng, cho nên mỗi tối mẹ phải ở bên cạnh chồng.
“Nếu như không có chuyện gì, mẹ nhất định sẽ đến.
Nhưng nếu có việc ngoài ý muốn, mẹ không thể đến đúng giờ được, mẹ Hứa sẽ đưa các con đi học, các con phải nghe lời mẹ Hứa đấy.” Tô Khiết không thể bảo đảm bảo chắc chắn một trăm phần trăm đối với con bé,
chỉ sợ mình hứa rồi nhưng không làm được, sẽ khiến cho lũ trẻ thất vọng.
“Kỳ Kỳ hiểu rồi.
Việc ngoài ý muốn của mẹ là chồng mẹ.” Đường Vũ Kỳ ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tô Khiết không nhịn được mà cười nhẹ, tiểu nha đầu này hiểu không ít chuyện.
“Mẹ, chồng mẹ có hung dữ không?” Ánh mắt Đường Vũ Kỳ chớp chớp, giọng nói vừa sợ hãi vừa lo lắng.
“Không hung dữ” Tô Khiết ngẩn người, khóe môi khẽ động.
Nguyễn Hạo Thần không ác.
Kể từ khi quen biết anh, cô chưa thấy anh hung dữ, cũng chưa nhìn thấy anh tức giận bao giờ.
Nhưng không ác không đồng nghĩa với việc anh không nguy
hiểm, mà ngược lại, càng là người như anh càng khiến người khác sợ hãi.
Dỗ dành Đường Vũ Kỳ ngủ xong đã là hơn tám giờ.
Tô Khiết nhẹ nhàng đứng dậy, nói với Hứa Dinh Dinh vài câu rồi gọi xe trở về biệt thự của Nguyễn Hạo Thần.
Tô Khiết về đến biệt thự đã là chín rưỡi tối, nhìn thấy biệt thự tối đen như mực, cô hơi ngây người, chẳng lẽ chị Lý không ở nhà?
Bình thường mỗi lần cô về, chị Lý nghe thấy động tĩnh liền đến mở cửa cho cô.
Hoặc là chị Lý hôm nay có việc phải ra ngoài?
Tô Khiết cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô ấn mật khẩu rồi mở cửa nhà.
Nghe thấy âm thanh, khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, sự lạnh lẽo khiến người khác run sợ.
Thật đúng giờ, anh nói mười giờ quay về, cô liên đúng chín rưỡi trở về.
Cô căn giờ thật chuẩn.
Tô Khiết mở đèn, thay giày, lúc đi vào phòng khách mới phát hiện Nguyễn Hạo Thần đang ngôi trên ghế sô pha.
Khoảnh khắc nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đang ngồi trên ghế sô pha, Tô Khiết cứng đờ.
Tại sao anh lại ở nhà?
Anh ở nhà tại sao không mở đèn?
Anh về nhà từ lúc nào?
Hàng loạt câu hỏi không ngừng lóe lên trong đầu cô, nhưng cô hiện giờ đến một câu cũng không dám hỏi..