Chương 1151
Nếu là lúc trước, cô và Nguyễn Hạo Thần đã ly hôn lại không có quan hệ, cô chắc chắn sẽ không để ý tới bà cụ Nguyễn.
Nhưng cô nghĩ đến gần đây Nguyễn Hạo Thần vì cô mà làm những chuyện đó, nhất thời lại hơi do dự.
Cô muốn nghe xem bà cụ Nguyễn sẽ nói gì?
Dù sao cũng là chuyện liên quan tới Nguyễn Hạo Thần!
Tô Khiết suy nghĩ vậy, cô không cứng rắn từ chối nữa, mà đi theo bà cụ Nguyễn lên sân thượng.
Tô Khiết vừa lên sân thượng, liếc mắt lại thấy được ông cụ Nguyễn đứng ở trên sân thượng.
Cô hơi híp mắt lại.
Cô nhìn ra được ông cụ Nguyễn đang đợi cô.
Cho nên lần này bọn họ có chuẩn bị trước khi đến? Chứ tuyệt đối không chỉ đơn giản là nói chuyện bình thường.
Ông cụ Nguyễn gia và bà cụ Nguyễn đồng thời xuất hiện, tình hình này có hơi lớn đây.
Lúc này, ánh mắt ông cụ Nguyễn nhìn về phía cô thật sự là một lời khó nói hết!
Tô Khiết vẫn phần nào hiểu ông cụ Nguyễn, cho nên cô biết chuyện tiếp theo sợ rằng…
Mà bên kia, sau khi Trác Hiểu Lam cúp máy, vẫn đứng ở ngoài cửa, không vào bệnh viện, cũng không rời đi.
Trong mắt cô ta mơ hồ hơi phức tạp, hơi mâu thuẫn, hơi giãy giụa, nhưng những tâm trạng cuối cùng đã dần dần biến mất.
Tô Khiết không thể sinh con, hơn nữa Tô Khiết còn có hai đứa con với người đàn ông khác.
Cho nên, cô ta tuyệt đối không thể để cho Hạo Thần tiếp tục lún sâu vào.
Bây giờ cũng chỉ có hai cụ già nhà họ Nguyễn mới có thể ngăn cản tất cả những điều này.
Trác Hiểu Lam âm thầm thở ra một hơi.
Lúc cô ta vừa muốn rời đi, vừa vặn lại nhìn thấy Hạ Điềm Điềm đi tới.
Mắt Trác Hiểu Lam chợt lóe sáng.
Trong phút chốc, Trác Hiểu Lam đi thẳng về phía Hạ Điềm Điềm.
“Chị họ, sao chị lại ở đây? Người bận rộn như chị không ở trong bệnh viện, sao lại đi dạo ở đây vậy?” Lúc Hạ Điềm Điềm nhìn thấy cô ta, rõ ràng hơi bất ngờ.
“Em tới bệnh viện làm gì? Em thấy không thoải mái ở đâu à? Nếu em có gì không thoải mái có thể đi tìm chị, chị sẽ khám giúp em.” Trác Hiểu Lam nhìn cô, trên mặt cười ôn hòa.
“Chị họ, chị không có bệnh chứ? Sao chị đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, làm em cảm giác hơi khủng khiếp đấy!” Hạ Điềm Điềm nhìn cô ta, trên mặt còn có phần bất ngờ.
Từ trước đến nay, chị họ đều rất lãnh đạm, thường là dáng vẻ cao ngạo, cũng không mấy khi để ý tới người khác như vậy, hôm nay làm sao thế?
“Em mới có bệnh! Chị quan tâm em cũng không được sao? Chị là chị họ của em đấy.” Trác Hiểu Lam ngẩn người, sau đó giả vờ tức giận, trừng mắt với cô.
“Chị họ quan tâm em thì em đương nhiên phải cao hứng rồi.
Chẳng qua thái độ của chị họ thay đổi quá lớn, em nhất thời có phần không thể thích ứng được.” Lúc này, Hạ Điềm Điềm mới cười, khẽ nói.
Nói thật, chị họ đột nhiên nhiệt tình như vậy, làm cô có hơi khó tiêu hóa.
“Em tới bệnh viện làm gì?” Trác Hiểu Lam lại hỏi vội một câu.
Trong khi nói chuyện, đôi mắt cô ta hơi rũ xuống, nhìn điện thoại, nói chính xác là nhìn thời gian trên điện thoại.
“Một người bạn của em nằm ở viện này, em tới thăm cô ấy một chút.
Chị họ, em biết chị là người bận rộn, em không làm chậm trễ thời gian của chị nữa.” Hạ Điềm Điềm biết bình thường trong mắt Trác Hiểu Lam chỉ có công việc, cho nên cô không dám giữ Trác Hiểu Lam lại.
“Hôm nay chị không có việc gì.
Em tạm thời đừng đi vội, chị có chút việc muốn nói với em.” Nhưng Trác Hiểu Lam đã gọi cô lại.
“Hôm nay chị không có việc gì.
Em tạm thời đừng đi vội, chị có chút việc muốn nói với em.” Nhưng Trác Hiểu Lam đã gọi cô lại.