Chương 1152
“Chị họ có chuyện gì quan trọng sao?” Hạ Điềm Điềm nghĩ, chuyện có thể khiến chị họ nói với cô lúc này thì nhất định phải là chuyện vô cùng quan trọng, vô cùng khẩn cấp.
Nhưng điều làm Hạ Điềm Điềm thấy bất ngờ chính là, sau đó Trác Hiểu Lam cũng không nói chuyện gì vô cùng quan trọng, chỉ hỏi một vài chuyện nhỏ không đáng chú ý, cảm giác như nói chuyện bình thường vậy.
Nói chuyện phiếm như vậy là chuyện bình thường đối với người bình thường, nhưng xảy ra trên người Trác Hiểu Lam lại hoàn toàn không bình thường.
Hạ Điềm Điềm cảm thấy hôm nay Trác Hiểu Lam thật đặc biệt.
Thật ra Trác Hiểu Lam cũng không hiểu rõ về việc trò truyện như vậy, hơn nữa bình thường quan hệ giữa cô ta và Hạ Điềm Điềm cũng không tốt lắm, cho nên thật ra cô ta không có chuyện gì để nói, nhưng cô ta vẫn không rời đi.
Mãi đến khi thấy ông cụ và bà cụ nhà họ Nguyễn đi tới, Trác Hiểu Lam mới tùy tiện tìm lý do rời đi.
Hạ Điềm Điềm nhìn theo hướng cô ta rời đi với vẻ mặt nghi ngờ.
Hôm nay chị họ rốt cuộc có chuyện gì vậy? Thật kỳ lạ!
Nhưng Hạ Điềm Điềm hiểu rõ, lấy chỉ số thông minh của Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam có chuyện không muốn nói ra, không ai có thể hỏi ra được.
Cho nên Hạ Điềm Điềm cũng không tốn trí não để suy nghĩ nhiều, cô xoay người tiếp tục đi về phía bệnh viện.
Sau đó cô lại phát hiện ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đang đi ở trước mặt cô.
Hạ Điềm Điềm biết ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đang chọn vợ cho cậu ba Nguyễn.
Ban đầu cô còn muốn tìm một cơ hội xuất hiện ở trước mặt ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, sau đó cố gắng biểu hiện một chút.
Cô cảm thấy chỉ cần mình biểu hiện tốt một chút, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn nhất định sẽ chọn cô.
Cô còn tốt hơn Cổ Doanh Doanh kia nhiều.
Cô không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy.
Hạ Điềm Điềm muốn đi theo chào hỏi hai cụ.
Nhưng lúc này ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đi đặc biệt gấp, đặc biệt nhanh.
Cô đuổi theo vài bước cũng không đuổi kịp.
Hạ Điềm Điềm khẽ nhíu mày.
Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đi gấp như vậy là muốn làm gì?
Trong lòng Hạ Điềm Điềm hơi tò mò.
Hơn nữa cô nghĩ, bọn họ đi gấp như vậy, nhất định là có chuyện rất quan trọng, rất gấp, nếu lúc này cô đi làm phiền bọn họ, trái lại không hay.
Cho nên, Hạ Điềm Điềm không đuổi theo nữa, mà lặng lẽ đi theo phía sau của bọn họ.
Sau đó cô nhìn thấy ông cụ Nguyễn một mình đi lên sân thượng.
Bà cụ Nguyễn chờ ở trong hành lang một lát.
Sau khi bà cụ Nguyễn thấy Tô Khiết dẫn theo Tô Khiết đi lên sân thượng.
Trong lòng Hạ Điềm Điềm càng tò mò hơn.
Cô có nghe qua tiếng tăm của cô cả Tô này.
Nhưng tại sao ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn lại phải tìm tới Tô Khiết?
Hạ Điềm Điềm không lên tiếng, đợi đến sau khi bà cụ dẫn theo Tô Khiết lên sân thượng, cô lặng lẽ đi qua.
Trên sân thượng, ánh mắt ông cụ Nguyễn nhìn về phía Tô Khiết hoàn toàn không che giấu sự chê bai, thậm chí còn hơi chán ghét.
Tô Khiết vẫn luôn biết ông cụ Nguyễn không thích mình.
Nói thật, cô cũng không thích ông cụ Nguyễn.
Chỉ là cô không biết hôm nay ông cụ Nguyễn ‘mời’ cô qua, rốt cuộc muốn làm gì?
Tô Khiết không nói lời nào, cô chờ ông cụ Nguyễn mở miệng.
“Tôi cũng không nói nhảm với cô.
Hôm nay tôi chỉ muốn nói với cô một việc, đó là cô hãy rời khỏi Hạo Thần nhà chúng tôi.” Ông cụ Nguyễn mở miệng trước, lại nói chuyện rất thẳng thắn.
Bên ngoài, Hạ Điềm Điềm nghe thấy ông cụ Nguyễn nói vậy lại hoàn toàn sửng sốt.
Vậy là có ý gì? Ông cụ Nguyễn nói vậy là có ý gì?