Chương 1154
Thật ra lúc này Tô Khiết cũng không nghe lọt lời nói của ông cụ Nguyễn, cô đang nghĩ một chuyện, cô nghĩ tới chuyện lúc đó Nguyễn Hạo Thần ép cô kết hôn.
Với điều kiện của Nguyễn Hạo Thần mà muốn tìm một người để kết hôn, phụ nữ đều tranh nhau gả cho anh.
Nhưng tại sao Nguyễn Hạo Thần lại chọn cô? Thậm chí còn chẳng ngại uy hiếp cô.
Cô nhớ đến buổi tối đầu tiên kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần đã tìm ra thuốc nước, muốn lau đi lớp ngụy trang trên mặt cô, cô còn nhớ Nguyễn Hạo Thần còn cố ý sờ eo mình.
Lúc đó, rõ ràng là Nguyễn Hạo Thần đang thử thăm dò gì đó.
Khi đó cô đã hơi nghi rồi.
Bây giờ nhớ lại, khi đó Nguyễn Hạo Thần cưới cô cũng chẳng phải vì cổ phần của Nguyễn thị gì, mà anh hẳn là vì chuyện của một đêm năm năm trước.
Thế nên, từ lúc bắt đầu, Nguyễn Hạo Thần đã lên kế hoạch xong, có điều, Nguyễn Hạo Thần hẳn cũng không vì thích cô, mà là vì món nợ với cô vào năm năm trước.
Nhưng bây giờ, cô nghĩ khả năng Nguyễn Hạo Thần thích cô rồi.
“Tôi biết bây giờ tình hình nhà họ Tô không tốt, tôi có thể cho cô một khoản tiền, số tiền đủ để cô tiêu xài cả đời.
Cô cầm tiền rồi rời khỏi thành phố A đi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng về nữa, cũng đừng để Hạo Thần tìm được cô.”
Đây là chuyện mà ông cụ Nguyễn đã nghĩ xong từ lâu, ông ta cảm thấy chỉ cần Tô Khiết rời đi, chuyện này coi như được giải quyết rồi.
Tất nhiên ông cụ Nguyễn biết bây giờ Nguyễn Hạo Thần đã nhúng tay vào chuyện của Tô thị, Tô thị nhất định có thể vực lại, thế nên ông ta nhân dịp lúc này vội vàng đuổi Tô Khiết đi.
“Xin lỗi, ở đây có nhà cháu, cháu sẽ không đi.” Tô Khiết nhìn ông cụ Nguyễn, ngữ điệu không nhanh không chậm nhưng thái độ rất kiên định.
Bây giờ sức khỏe của ông cụ Tô không tốt, cô đã quyết định sau này phải ở cạnh ông cụ Tô rồi.
Huống chi bây giờ cô về nhà họ Đường rồi, thân thích nhà họ Đường đều ở thành phố A này, hai bé con cũng sắp trở lại, thế nên cô chắc chắn sẽ không rời đi.
“Bây giờ nhà họ Tô chẳng có gì cả, hơn nữa người nhà họ Tô cũng không chân chính coi cô là chủ nhà.
Nếu cô lo cho ông cụ Tô thì có thể đưa ông ta đi cùng, số tiền tôi cho cô đủ để cô và ông ta tiêu xài.”
Ông cụ Nguyễn nghe được lời nói của cô, sắc mặt hơi hòa hoãn.
Nếu cô chỉ là không bỏ nhà họ Tô được, thì chuyện này dễ giải quyết thôi.
“Cô cầm tờ chi phiếu này đi, đủ cô dùng cả đời.”
Ông cụ Nguyễn đưa tờ chi phiếu đã viết trước tới trước mặt Tô Khiết.
Tô Khiết không nhận, thậm chí còn không thèm nhìn.
“Khiết Khiết, cháu cứ cầm đi, sau khi cháu đi rồi ông bà cũng không yên tâm.” Rốt cuộc bà cụ Nguyễn cũng nói, giọng nói nghe ra như có mấy phần đau lòng.
“Cháu không nói sẽ đi.” Tô Khiết nhìn bà cụ Nguyễn, nhẹ giọng trả lời, lúc này bà cụ Nguyễn nghe giọng điệu cô như thế, bà ta nghe được cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Hai người bọn họ định một kẻ đấm, một người xoa, sau đó ép cô đi! Cô cũng không nói sẽ đi, cô cũng không thể đi, thế nên Tô Khiết cảm thấy cô không nên lừa dối bọn họ, do đó cô thành thực nói ra suy nghĩ của mình.
“Cô có ý gì? Cô chê ít đấy à?” Ông cụ Nguyễn nghe được lời nói của cô, sắc mặt sa sầm lại: “Nếu cô chê ít, tôi có thể thêm, cô nói đi cô muốn bao nhiêu?”
“Xin lỗi, cháu cũng không chê ít.” Tô Khiết thầm cười nhạt, thật ra lúc nãy cô cũng chẳng nhìn tờ chi phiếu đó, lời nói này của ông cụ Nguyễn đúng là quá buồn cười.
“Hừ, đừng giả vờ nữa, người như cô ấy, tôi gặp nhiều rồi, cô cũng chỉ là muốn nhân cơ hội để vơ vét một khoản chứ gì.
Nói đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu? Nhà họ Nguyễn chúng tôi không thiếu tiền, cũng chỉ coi như đuổi ăn mày thôi.” Câu nói này của ông cụ Nguyễn không chỉ khó nghe, mà có thể nói là nhục mạ người khác.
“Xin lỗi, cháu không thiếu tiền.” Tô Khiết bỗng nhiên bật cười.
Lúc trước ít nhiều cô còn để ý đến một vài tình cảm, dù sao cô và Nguyễn Hạo Thần cũng từng kết hôn, Nguyễn Hạo Thần vẫn là ba của hai bé con nhà cô, mà hai người trước mặt này dù sao cũng là trưởng bối của Nguyễn Hạo Thần.