Tào Du bất đắc dĩ vuốt trán.
Lão lục à, anh thực sự không cứu nổi cậu rồi.
“Tại sao? Anh ba! Tại sao anh đột nhiên lại muốn em đi châu Phi? Em không muốn đi, anh ba, em không muốn đi.
Hạng mục bên đó không phải đã có người phụ trách rồi sao?” Tịch Xuyên cảm thấy mông lung.
Anh ba sao vậy chứ? Đang yên đang lành tại sao đột nhiên lại muốn anh ta đi châu Phi?
“Chuyện gì vậy? Lão lục nói sai gì sao? Tôi đã xem kĩ một lần rồi, lời lão lục vừa rồi dường như không có chỗ nào đắc tội anh ba mà?” Cậu tư Đường cũng không sao hiểu nổi, lại một lần nữa gửi một tin: “Chẳng lẽ anh ba đang ghen?”
Thấy lời của cậu tư Đường, con ngươi Nguyễn Hạo Thần lại sáng lên.
Ghen? Anh như vậy cũng tính là ghen sao? Tào Du âm thầm hít một hơi.
Cũng may vẫn còn một người hiểu.
“Ghen? Anh ba ghen gì chứ?” Tịch Xuyên đáng thương gửi một tin, hoàn toàn không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
“Chẳng lẽ anh ba thích anh cả?” Cậu tư Đường rõ ràng do dự một lát rồi mới trả lời.
Cậu năm Tào nhìn thấy câu này, thiếu chút nữa tức đến ói máu.
Anh ba thích anh cả? Lão tứ đang nghĩ gì vậy chứ? Tuy rằng nhiều năm nay bên cạnh anh ba không có người phụ nữ nào,
nhưng anh ba tuyệt đối thích phụ nữ.
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần đen lại, trực tiếp tắt màn hình, để điện thoại sang một bên.
Lúc này Tô Khiết đã nấu xong đồ ăn.
Cô bưng đồ ăn lên, bày ra trước mặt anh.
Món ăn vô cùng đơn giản, nhưng xem ra cũng không tệ, vừa nhìn đã muốn ăn, chỉ là không biết mùi vị như thế nào.
Cô tráng bát đũa bằng nước sôi rồi đặt trước mặt anh.
“Ông xã, cơm đã nấu xong rồi.
Anh lau tay trước đi, sau đó là có thể ăn được rồi” Tô Khiết làm ấm chiếc khăn lông rồi đưa cho anh.
Bởi vì bình thường phải chăm sóc hai đứa nhỏ, cho nên Tô Khiết luôn chú ý đến những chỉ tiết nhỏ.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần hơi lóe lên, người phụ nữ này thật cẩn thận.
Anh đột nhiên phát hiện ra một chuyện, khi người phụ nữ này khi làm sai điều gì mà cô đã nhận ra lỗi lầm của mình, cô sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Chuyện hôm nay anh không muốn điều tra nữa.
Anh tin lời của cô, tin vào câu nói cô không làm chuyện gì có lỗi với cuộc hôn nhân của hai người.
Nhưng mà việc liên quan đến chuyện kia, anh vẫn phải đi điều tra.
Ánh mắt anh quét qua nhà bếp, nhìn thấy chiếc cốc cô vừa dùng vẫn còn trong đó.
Cô vừa nãy nâng chiếc cốc lên để uống nước, cho nên trên đó sẽ có dấu vân tay của cô.
Nhưng ánh mắt của anh cũng không dừng lại, ngay lập tức liên nhìn đồ ăn trước mặt.
Nếm thử một miếng,khuôn mặt anh lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Thật không ngờ đồ cô nấu lại ngon như vậy.
Để đạt được trình độ như vậy, chắc chắn không phải lần đầu tiên làm.
Cô học nấu ăn từ khi nào? Trước khi trở về nhà họ Tô, cô vẫn còn là một đứa bé.
Mẹ cô vô cùng thương yêu cô, nên có lẽ cô không thường xuyên nấu nướng.
Trở về nhà họ Tô lại càng không có khả năng.
Chỉ có khả năng duy nhất đó là khoảng thời gian năm năm cô ở nước M.
Nhưng mà anh cảm thấy cuộc sống độc thân không thể rèn luyện được tài nghệ nấu nướng tốt như vậy được.
Hơn nữa cô đi nước M hay là đi bệnh viện?
Nguyễn Hạo Thần ngước mắt nhìn cô.
“Sao vậy?” Nhìn thấy anh chỉ ăn một miếng liên dừng lại, Tô Khiết cảm thấy có chút bất ngờ: “Không ngon sao?”
Chẳng lẽ đồ cô nấu không hợp khẩu vị anh?
“Em học nấu ăn từ khi nào vậy?” Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần chợt lóe lên, anh đột nhiên phát hiện anh thực sự không hiểu rõ về cô..