Chương 1210
“Sau đó thì sao?” Bà Nguyễn thầm thở ra, nhanh chóng hỏi lại.
“Sau đó? Sau đó đương nhiên là tôi sẽ đi tìm Nguyễn Hạo Thần, để anh ấy cưới tôi rồi.
” Tô Khiết chớp mắt, vẻ mặt rất vô tội, rất chân thành.
Trong phòng vệ sinh, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời cô, khoé môi không ngừng nhếch lên, lúc này anh muốn ra ngoài, nghĩ vậy anh nhấc chân thật sự bước ra ngoài.
“Tô Khiết, cô thích Hạo Thần không?” Chỉ là lúc này đột nhiên bà cụ Nguyễn lại hỏi vậy, khi hỏi, mắt bà ta lại vô thức liếc về phía phòng vệ sinh.
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy câu hỏi này của bà, bước chân lại vô thức dừng lại, anh cũng rất muốn biết Tô Khiết sẽ trả lời thế nào.
Khoé môi Tô Khiết cong lên thành một nụ cười nhẹ, cô đã đoán được trong phòng vệ sinh có người, chỉ là trước đó cô không chắc chắn là ai.
Khoé môi Tô Khiết cong lên thành một nụ cười nhẹ, cô đã đoán được trong phòng vệ sinh có người, chỉ là trước đó cô không chắc chắn là ai.
Bây giờ bà cụ Nguyễn nói thế, cùng với phản ứng khi nói của bà khiến cô có thể chắc chắn, người trong phòng vệ sinh là Nguyễn Hạo Thần.
Xảy ra chuyện đó, chắc chắn Nguyễn Hạo Thần sẽ tới tìm ông cụ Nguyễn, điều này cũng có lý.
Những giấy tờ tài liệu bên giường chắc là Nguyễn Hạo Thần mang tới.
“Thích chứ!” Tô Khiết nhướn mày, cô cố ý cao giọng hơn khi nói câu này.
Nguyễn Hạo Thần trong phòng vệ sinh nghe cô nói câu này, ý cười trên môi không ngừng lan ra, lúc này đây, anh cảm thấy như được uống mật, ngọt đến tận đáy lòng.
“Cô thích điều gì ở nó? Tôi nhìn ra được, cô không có tình cảm với Hạo Thần, nếu không cô cũng không ly hôn với nó, bây giờ cô lại quấn lấy nó không buông, rốt cuộc cô thích điều gì ở nó?” Bà Nguyễn cố ý hỏi như vậy, bà ta vẫn có một chút hiểu biết với Tô Khiết, biết cô sẽ không nói dối.
Bà ta muốn cho Nguyễn Hạo Thần nghe lời nói thật lòng của Tô Khiết, cảm thấy như vậy có thể khiến Nguyễn Hạo Thần chết tâm.
Trong phòng vệ sinh, Nguyễn Hạo Thần nở nụ cười mỉa mai, đến hôm nay anh mới biết, người toan tính nhất nhà họ Nguyễn không phải ông cụ mà là bà cụ.
Sao Tô Khiết lại không biết tâm tư bà Nguyễn, mắt cô loé lên, sau đó cố ý nói: “Thích tiền của anh ấy, anh ấy có rất nhiều rất nhiều tiền, cả thành phố A này, không, trong cả nước còn ai có thể nhiều tiền hơn anh ấy? Cho nên tôi rất thích anh ấy, rất thích…”
Tô Khiết cố tình dừng lại rồi chậm rãi, sâu kín bổ sung: “Thích tiền của anh ấy.
”
Không phải bà ta muốn nghe cô nói như vậy sao? Được, cô cho bà ta vừa lòng.
Trong phòng vệ sinh, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy câu này của cô, đầu tiên là sững sờ, đôi mắt nhanh chóng loé lên, sau đó thầm thở ra một hơi, cô đã biết anh ở trong này.
Anh hiểu cô, khi ly hôn cô không lấy của anh một đồng thì cô sẽ tham lam tiền của anh sao?
Nếu cô thật sự tham tiền của anh thì tốt rồi, như vậy khi xưa cô sẽ không ly hôn với anh.
Bây giờ cô nói như vậy rõ ràng là cố ý nói cho bà cụ nghe.
“Cho nên, cô chỉ vì tiền của nó?” Bà cụ nghe Tô Khiết nói vậy, sắc mặt hiển nhiên càng thêm vui vẻ, sau đó cố ý hỏi lại.
Lúc này bà ta muốn Nguyễn Hạo Thần nghe rõ, nghe càng rõ càng tốt.
Trên mặt ông cụ Nguyễn lúc này cũng lờ mờ hơi kích động, không người đàn ông nào có thể dung thứ một người phụ nữ chỉ yêu tiền của mình, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời này của Tô Khiết chắc chắn sẽ tức giận, nhất định sẽ chết tâm với Tô Khiết.