Chương 1211
Như vậy Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không cưới Tô Khiết nữa, như vậy chuyện đã được giải quyết hoàn hảo.
“Con người anh ấy à, cũng thích một chút.
” Tô Khiết suy nghĩ một chút rồi vẫn cố ý do dự, sau đó mới miễn cưỡng nói ra câu này.
Trong phòng vệ sinh, Nguyễn Hạo Thần nghe cô trả lời miễn cưỡng đến mức không thể miễn cưỡng hơn, đôi mắt khẽ nheo lại, người phụ nữ này đúng là không có lương tâm, thật sự là khiến người khác tức chết mà không đền mạng.
“Tôi biết rồi, tôi biết cô chỉ vì tiền của Hạo Thần thôi, người phụ nữ này quả là tham lam.
” Ông cụ Nguyễn cảm thấy thời điểm này rất vừa vặn, bây giờ cũng không cần Tô Khiết phải nói thêm gì nữa.
“Hạo Thần, cháu nghe thấy hết rồi chứ, cháu ra được rồi.
” Bà Nguyễn cũng cảm thấy hiệu quả này rất tốt, hơn nữa còn rất đặc biệt nên lúc này mới gọi Nguyễn Hạo Thần ra.
Nguyễn Hạo Thần mở cửa phòng vệ sinh bước ra, anh nhìn thẳng vào Tô Khiết.
“Ôi, sao anh lại ở đây? Vậy chẳng phải những lời em vừa nói anh đều nghe thấy hết rồi sao?” Tô Khiết che miệng, vờ như trước đó không biết gì.
vẻ mặt cô còn hơi căng thẳng.
Nguyễn Hạo Thần thầm cười trong lòng, cô giỏi đấy, diễn xuất này không ai bằng.
Nếu cô đã muốn diễn thì anh cũng phối hợp một chút, anh không đi tới mà chỉ dựa vào tường, không nói gì, im lặng nhìn cô.
“Vừa nãy đã nghe thấy hết rồi phải không? Cô ta chỉ thích tiền của cháu, chỉ coi trọng tiền của cháu thôi, người phụ nữ như vậy mà cháu cũng muốn cưới?” Ông cụ Nguyễn thấy phản ứng của Tô Khiết rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thần, trong lòng càng thêm đắc ý.
“Hạo Thần, bà nội không cần phải nói thêm nữa đúng không? Cháu đã tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy sẽ không sai đâu.
” Bà Nguyễn cũng vội vàng bổ sung, bà ta cảm thấy tình huống này không cần họ phải nói thêm gì nữa.
Vừa nãy Nguyễn Hạo Thần ở trong phòng vệ sinh chắc chắn nghe rất rõ, bây giờ chắc chắn anh sẽ chia tay Tô Khiết.
Nguyễn Hạo Thần mặc kệ bọn họ mà ngoắc tay với Tô Khiết.
Tô Khiết cong môi lên, sau đó rất phối hợp tới trước mặt anh, cô nở nụ cười rất tươi tắn và rạng rỡ.
Bà cụ Nguyễn thấy nụ cười trên mặt Tô Khiết thì sững sờ, lúc này rồi sao cô ta vẫn còn cười được?
Nhưng điều khiến bà ta sợ hãi hơn cả là…
Tô Khiết đột nhiên đưa tay ôm cổ Nguyễn Hạo Thần, cô còn hơi kiễng chân, áp sát vào mặt Nguyễn Hạo Thần, cười nhẹ: “Vừa nãy em nói rồi, em thích anh, rất thích rất thích anh, có ngạc nhiên không? Có bất ngờ không?”
Tô Khiết nói xong còn hôn lên mặt Nguyễn Hạo Thần.
Trong chốc lát, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng ngây người, bọn họ không ngờ Tô Khiết sẽ…
Sẽ… không biết xấu hổ như vậy!
Mà điều khiến họ càng không thể tin được là Nguyễn Hạo Thần cũng hôn lên mặt Tô Khiết, sau đó cười tủm tỉm gật đầu: “Ừm, rất ngạc nhiên.
”
“Tô Khiết, vừa nãy rõ ràng cô nói thích tiền của nó.
” Sau khi ông Nguyễn hoàn hồn thì lớn tiếng quát: “Tô Khiết, cô có biết xấu hổ hay không hả? Rõ ràng vừa nãy cô đâu nói thế.
”
“Đúng vậy, vừa nãy tôi nói thích tiền của anh ấy, tiền là của anh ấy, tôi thích tiền của anh ấy, có nghĩa là thích anh ấy.
” Tô Khiết nhìn ông cụ, vẻ mặt rất nghiêm túc, rất chân thành.