Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo


Chương 1223
“Khụ, khụ, khụ…” Tô Khiết lại một lần nữa bị sặc nước miếng của chính mình, lần này, cô không khống chế nổi liên tiếp ho khan vài tiếng.

“Tô Khiết, cháu sao vậy? Sao lại bị ho nhiều thế? Không phải bị ốm rồi chứ?” Trên mặt bà cụ Đường hiện rõ sự lo lắng.

“Không đâu, không sao đâu bà, cháu không bị ốm gì đâu.

” Tô Khiết liên tục khoát tay, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng chột dạ.

Không tính toán kỹ, lúc trước cô bất cẩn làm chuyện đó với cậu ba Nguyễn sau đó sinh ra hai bảo bối? Vậy lát nữa bác trai có thể đánh gãy chân của cô hay không đây? Cô có nên nói với Đường Lăng từ từ hãy đưa hai bé con về nhà không nhỉ?
“Chúng con về rồi đây.

” Chỉ có điều đúng vào lúc này, giọng nói của Đường Lăng lại vang lên, theo giọng nói truyền vào Đường Lăng cũng đồng thời xuất hiện ở cửa, giờ phút này trong tay Đường Lăng còn đang dắt hai đứa bé.

Tất cả mọi người trong phòng khách nghe được giọng nói của Đường Lăng đều nhìn qua, lúc nhìn thấy trong tay Đường Lăng đang dắt theo hai đứa bé, trong nháy mắt cả đám đều ngây ra như phỗng.


Giờ phút này Nhạc Hồng Linh đang đứng ở phía sau bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, nhìn cảnh tượng này thật sự rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.

Tô Khiết nghĩ đến vừa rồi Đường Vân Thành nói muốn đánh gãy chân người nào đó, trong lòng vẫn còn cảm thấy hơi sợ cho nên trong lúc nhất thời cũng không hề mở miệng nói gì.

Giờ phút này, chỗ đứng của Tô Khiết vừa hay bị Đường Vân Thành và Phạm My che lấp cho nên hai bé con cũng không thấy cô.

“Mau chào mọi người đi.

” Đường Lăng dẫn hai bé con đi về phía trước hai bước, sau đó thúc giục hai bé con chào mọi người.

“Con chào ông nội, bà nội, ông cố , bà cố.

” Trước giờ Đường Vũ Kỳ rất biết nói ngọt lại không sợ người lạ, cho nên rất ngoan ngoãn chào hết một lượt tất cả mọi người trong phòng khách, bởi vì Tô Khiết đứng ở đằng sau Đường Vân Thành cùng không hề đi ra nên Đường Vũ Kỳ không nhìn thấy cô, cho nên không chào.


Theo lý thuyết, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nên chào Đường Vân Thành là ông bác, nhưng do Đường Vũ Kỳ còn nhỏ nên không biết rõ ràng được như vậy.

Ánh mắt Đường Minh Hạo lóe lên, sau đó cũng học theo Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn chào hết mọi người một lượt.

Trong lúc nhất thời, đám người ngây ngốc như pho tượng, từng người thẳng tắp đứng đó đều không kịp phản ứng lại.

Đột nhiên trong phòng khách truyền đến một tiếng động, mọi người nghe thấy vội vàng chuyển ánh mắt qua đó thì nhìn thấy bà cụ Đường p ngã ngồi trên ghế sofa, may mà phía sau bà cụ là ghế sofa nếu không có lẽ đã ngã ra đất rồi.

“Tôi, tôi bị hoa mắt đúng không?” Bà cụ Đường nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, vẻ mặt khó tin, bà cụ cảm thấy giờ phút này chắc chắn là mình bị hoa mắt rồi.

“Mẹ, mẹ không bị hoa mắt đâu, đây là sự thật, mẹ thật sự đã đoán đúng rồi, Đường Lăng mang chắt trai trở về cho mẹ rồi này, hơn nữa còn là hai đứa.

” Phạm My đảo mắt nhìn bà cụ Đường một chút, dường như bà ta đã hơi hoàn hồn lại nhưng cũng chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, giọng nói kia nghe giống như sắp khóc vậy, xem ra đã thật sự bị dọa sợ, đương nhiên cũng có thể là là kích động.

Giờ phút này Phạm My đang nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, trong đôi mắt kia tất cả đều là ánh sáng.

Ôi chao, sao hai đứa bé này lại đáng yêu như thế chứ, thật sự là làm cho người ta thích quá đi mà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận