Chương 1230
Chỉ có Đường Vân Thành vẫn đứng tại chỗ.
Đường Vân Thành cũng rất muốn ôm hai bảo bối, nhưng ông cảm thấy bây giờ mình không có cơ hội.
Tính cách Đường Vân Thành trầm tĩnh, hướng nội, có đôi khi xoắn xuýt trong lòng.
Phạm My là người hiểu rõ ông nhất, cho nên cố ý bế Đường Vũ Kỳ đi tới trước mặt ông, muốn cố ý chọc cho ông đỏ mắt.
“Ông nội, ôm ôm.” Nhưng Phạm My vừa đi đến trước mặt Đường Vân Thành, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đã giơ tay đòi Đường Vân Thành bế.
Nói thật, Đường Vân Thành bình thường đều là dáng vẻ lạnh lùng, cứng rắn, không thích cười, trẻ con đều sợ ông, rất nhiều đứa trẻ thấy ông còn sợ quá òa khóc.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi ông không tới gần quá.
Ông lo hai bảo bối cũng sợ mình.
“Muốn… muốn ông bế à?” Đường Vân Thành sửng sốt nhìn Đường Vũ Kỳ, có phần không dám tin.
Đứa nhỏ này không sợ ông sao? Còn muốn ông bế à?
“Đúng, đúng, muốn ông nội bế.” Đường Vũ Kỳ khẽ gật đầu, cười rất ngọt.
Lúc này Đường Vân Thành mới giơ tay ra, có thể thấy tay ông hơi run rẩy.
Ông bế Đường Vũ Kỳ từ trong tay Phạm My qua, động tác rõ ràng có phần cẩn thận, như rất sợ làm Đường Vũ Kỳ bị thương.
Phạm My hơi không nỡ.
Nói thật, bà cố ý tới làm Đường Vân Thành đỏ mắt, không ngờ bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ tự nhiên lại chủ động đòi ông bế.
“Ông nội thật soái, còn soái hơn cả bác.” Đường Vũ Kỳ giơ tay sờ mặt Đường Vân Thành, cười cực kỳ vui vẻ.
Đường Vân Thành ngẩn người, khóe miệng bất giác cong lên, cuối cùng lại cười.
Nói thật là khó lắm mới có thể làm cho Đường Vân Thành cười được.
“Đúng vậy, bảo bối đúng là rất tinh mắt đấy.” Phạm My bổ một đao, thực lực chứng minh chồng là ruột, con trai là nhận nuôi.
Đường Lăng: “…”
Trong lòng Đường Lăng có cảm giác như mình bị mười ngàn điểm công kích.
Một ông già hơn năm mươi tuổi còn soái hơn anh à?
Hôm nay anh rốt cuộc là trêu ai ghẹo ai, vì sao người bị tổn thương luôn là anh chứ?
Đường Lăng đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, trong nhà này đã hoàn toàn không có vị trí cho mình nữa rồi.
Nhưng anh nhìn thấy Tô Khiết lúc này cũng bị vắng vẻ ở một bên, trong lòng lập tức thấy cân bằng hơn.
Đường Lăng muốn gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần, khoe khoang với Nguyễn Hạo Thần, dù sao anh cũng gặp được hai bảo bối trước.
Mà đến bây giờ, Nguyễn Hạo Thần thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của hai bảo bối.
Anh đi qua một bên, lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Chẳng qua vào lúc này, ông cụ Đường bế Đường Minh Hạo ngồi ở trên sô pha, không cẩn thận ấn vào điều khiển ti vi, bật ti vi lên.
Trên ti vi đúng lúc đang chiếu cảnh phóng viên phỏng vấn ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn.
“Tô Khiết hại tôi thành như vậy, còn không biết xấu hổ dụ dỗ Hạo Thần nhà chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không mặc kệ.” Trên ti vi, giọng nói tức giận của ông cụ Nguyễn đột ngột truyền ra.
Mọi người nghe được giọng nói này, đều kinh sợ.
“Ông làm gì thế? Mau, mau tắt đi.” Sau khi bà cụ Đường lấy lại tinh thần, hô lên.
Bà cụ cũng không muốn để cho hai đứa trẻ thấy chuyện này.
Nhưng rất rõ ràng, hai đứa trẻ đều đã thấy, cũng đều đã nghe được.