Chương 1234
Vụ án lần này được phá, Đường Lăng chính là người lập công lớn, hơn nữa lại còn do ngài tổng thống tự mình ra lệnh.
Cho nên bây giờ cho dù Đường Lăng đi giúp ông xử lý chuyện này, cũng không có ai không phục.
Đường Lăng: “…”
Đây là ba ruột của anh à? Lúc trước đặc biệt ghét bỏ anh, bây giờ có chuyện mới nhớ tới anh?
Không phải là những người khác nhà bọn họ vui hoà thuận vui vẻ, sau đó để một mình anh bán mạng đi làm trâu làm ngựa chứ?
Hóa ra anh không phải là người trong nhà này à?
Tô Khiết không nhịn được cười.
Trên mặt Nhạc Hồng Linh cũng lộ vẻ tươi cười.
Người nhà này thật tốt, thật vui vẻ, thật ấm áp.
Khiết Khiết ở đây nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Hai bảo bối ở đây chắc chắn cũng sẽ rất hạnh phúc.
“Chị Hồng Linh, cám ơn chị.” Tô Khiết đi tới trước mặt Nhạc Hồng Linh, trên mặt rõ ràng đầy vẻ cảm kích.
“Em còn khách sáo với chị sao?” Nhạc Hồng Linh càng cười tươi hơn: “Chị chỉ không yên tâm lắm, mới cố ý tới xem thử thôi.
Bây giờ chị đã yên tâm rồi.
Chị đã đặt vé máy tay tới nước M, sau đó sẽ đi.”
“Sao chị đi vội vậy?” Tô Khiết khẽ run lên.
Cô biết rất rõ tình cảm của Nhạc Hồng Linh đối với hai bảo bối.
Theo lý thuyết Nhạc Hồng Linh không nên rời đi gấp như vậy.
“Khi chị ở nước O, lão đại bảo chị quay lại, nói có vụ án rất khẩn cấp.
Chị cứ khăng khăng đòi phải đưa hai bảo bối về, lão đại đã rất tức giận rồi.
Nếu chị còn không mau chóng chạy về, chắc hẳn anh ấy sẽ thật sự nổi giận mất.” Nhạc Hồng Linh không hiểu ý định thật sự của Đường Bách Khiêm, cho nên lúc cô ấy nói lời này có chút vui đùa.
Nhưng Tô Khiết nghe cô ấy nói vậy, sắc mặt lại thay đổi rất rõ ràng.
Xem ra đàn anh vẫn có hành động, chỉ là anh ta không thể làm quá rõ ràng.
Cho nên Đường Bách Khiêm muốn lấy cớ có vụ án bảo chị Hồng Linh dẫn hai bảo bối trở lại?
May là chị Hồng Linh kiên trì đưa hai bảo bối về trước.
“Chị Hồng Linh…” Tô Khiết ôm chặt lấy Nhạc Hồng Linh, nhất thời có trăm nghìn lời muốn nói lại nói không nên lời.
Cô nghĩ đến chị Hồng Linh không trở về theo lời đàn anh nói, liệu đàn anh có tức giận không? Đến lúc đó, anh ta có thể làm gì chị Hồng Linh không?
Tô Khiết muốn giữ Nhạc Hồng Linh lại, nhưng cô lại sợ bên phía Đường Bách Khiêm thật sự có vụ án khẩn cấp…
Cô lại sợ là mình suy nghĩ nhiều.
“Làm gì, làm gì vậy? Em cũng muốn làm nũng giống hai bảo bối à?” Nhạc Hồng Linh ngẩn người, sau đó cố ý trêu cô: “Chị nói cho em biết, em làm nũng cũng vô dụng thôi.”
“Khiết Khiết, đây là bạn con à?” Phạm My nhìn về phía Nhạc Hồng Linh, trong mắt rõ ràng đã sáng lên.
Trông cô gái này thật sự không tệ, bà rất thích.
“Đúng ạ.” Tô Khiết liếc mắt lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của Phạm My, cô không nhịn được cười.
“Con giữ bạn con ở lại nhà thâm mấy ngày đi.” Ánh mắt Phạm My càng rõ ràng hơn.
“Bác gái, xin lỗi, cháu có chút chuyện khẩn cấp, phải đi.” Nhạc Hồng Linh cũng rất thích mọi người trong nhà này, cũng không nỡ rời xa hai bảo bối, nhưng cô ấy còn có nhiệm vụ, phải trở về.
“A? Sao lại đi luôn thế? Cháu thật vất vả mới tới đây.” Phạm My kêu lên không muốn, nhưng bà nhìn ra được Nhạc Hồng Linh thật sự phải đi, lại nói luôn với Đường Lăng: “Đường Lăng, con tiễn người ta đi.”
“Dạ, được.” Đường Lăng biết Nhạc Hồng Linh đặt vé máy bay, cho nên lần này đồng ý rất nhanh.
Phạm My cười rất vui vẻ.
Ở nhà họ Đường, mọi người thường phải rời khi mỗi khi có nhiệm vụ khẩn cấp.
Mặc dù mọi người đều không muốn Nhạc Hồng Linh rời đi như thế, nhưng cũng không nói gì thêm.