Chương 1245
“Các người còn không mau đi hỗ trợ đẩy ông Nguyễn đi vào đi.
” Sau khi ông cụ Đường đi vào trong phòng khách được một khoảng cách, dường như là mới phát hiện điểm này, vội vàng dặn dò.
Lúc này mới có mấy người đi tới đẩy ông cụ Nguyễn vào trong phòng khách.
Lông mày của bà cụ Nguyễn hơi cau lại, bà ta luôn cảm thấy lúc nãy là ông cụ Đường cố ý để bọn họ phải khó xử nhưng mà bà ta cảm giác lại không thể nào, dựa theo lý thuyết thì bọn họ cũng chưa từng đắc tội với ông cụ Đường, ngày hôm nay ông cụ Đường lại còn cố ý mời bọn họ đến đây.
Chắc là do bà ta đã suy nghĩ nhiều rồi.
Ở trong phòng khách không có những người khác, sau khi quản gia bưng trà lên thì cũng đi ra ngoài, trong phòng khách cũng chỉ còn lại bốn người già bọn họ.
Ông cụ Nguyễn lại càng hoàn toàn buông xuống đề phòng.
“Thấm Nhi, có khách đến, cháu đi xuống đây một chút đi.
” Bà cụ Đường trực tiếp gọi một tiếng lên trên lầu.
Ông cụ Nguyễn không nhịn được mà nở nụ cười, xem ra nhà họ Đường thật sự có dự định kết thành thông gia với nhà họ Nguyễn, nếu không thì cũng sẽ không cố ý gọi cô Đường xuống vào lúc này.
Nghi ngờ ban đầu của bà cụ Nguyễn cũng đã tan đi.
Rất nhanh, trên bậc thang liền truyền đến tiếng bước chân, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đồng thời nhìn về phía cầu thang.
Tô Khiết đang từ từ đi xuống phía dưới, giờ phút này ở trên mặt của Tô Khiết không có lớp ngụy trang bình thường, xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt.
“Đứa bé này thật là xinh đẹp quá đi thôi, so với trên ảnh chụp thì còn xinh đẹp hơn nữa.
” Bà cụ Nguyễn nhìn về phía Tô Khiết, trên mặt rõ ràng có vài phần kinh ngạc.
“Đúng vậy đó, không hổ là người nhà họ Đường, nét đẹp này thật sự giống như là tiên nữ vậy đó, thật sự quá là xinh đẹp.
Toàn bộ thành phố A này, à không, toàn bộ cả nước này sợ là cũng không thể tìm ra người xinh đẹp hơn như vậy.
” Ông cụ Nguyễn cũng không nhịn được mà tán thưởng: “Hơn nữa, nghe nói là cô bé này lại cực kỳ có bản lĩnh.
”
Ông cụ Nguyễn nhìn cô chủ nhà họ Đường của hiện tại, trong lòng phải nói là vô cùng vô cùng hài lòng.
“Thấm Nhi học về tâm lý tội phạm, hiểu một chút chuyện phá án, những cái khác cũng không am hiểu đâu.
” Câu nói này của bà cụ Đường nghe như là đang khiêm tốn, nhưng lại rõ ràng mang theo ý khoe khoang.
“Tâm lý học phạm tội là thứ mà người bình thường có thể hiểu được à? Cô bé này thật sự quá lợi hại.
” Ông cụ Nguyễn đúng lúc nói tiếp một câu.
“Ông ngoại, bà ngoại, có khách ạ?” Tô Khiết đi xuống lầu, nhìn về phía bà cụ Đường và ông cụ Đường, trên mặt cũng nở một nụ cười khẽ, càng chói mắt hơn nữa.
Lúc này Tô Khiết đã cố ý thay đổi giọng nói, so với giọng nói trước đó ở nhà họ Nguyễn thì hoàn toàn không giống nhau.
Cho nên ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng không nghe ra được.
“Ừm, đây chính là ông Nguyễn và bà Nguyễn, ngày hôm nay ông bà cố ý mời hai người bọn họ đến đây.
” Bà cụ Đường nở một nụ cười nhẹ, giới thiệu cho Tô Khiết.
“Ông Nguyễn, bà Nguyễn.
” Lúc này Tô Khiết mới chuyển hướng nhìn về phía ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, lễ phép gọi một tiếng, lễ phép nhưng mà lại mang theo vài phần xa cách, hoàn toàn là thái độ đối với người xa lạ.
Tô Khiết chào hỏi xong thì liền đi qua một bên ngồi xuống.