Chương 1542
Người bạn nhỏ Minh Hạo có chút khổ sở.
Chẳng lẽ mẹ nó bây giờ lại thương ba hơn nó và em gái?
Chẳng lẽ mẹ không quan tâm đến hai anh em nó nữa sao?
“Anh về rồi? Anh vừa đi đâu thế?” Vũ Kỳ thấy anh trở lại, lập tức chạy tới.
Cô bé biết anh không đi tìm Tiểu Minh, bởi vì anh căn bản không có hẹn với Tiểu Minh.
“Anh theo dõi mẹ.” Đối với em gái, Minh Hạo không giấu diếm điều gì.
Hơn nữa, bây giờ nó đầy một bụng tức, nếu còn không nói ra chắc tức chết mất.
“Cái gì? Sao lại vậy?” Vũ Kỳ ngạc nhiên: “Tại sao anh phải theo dõi mẹ?”
“Không phải em muốn đi nhận ba sao? Nên anh đến xem ba một chút.” Đường Minh Hạo không muốn thừa nhận là nó muốn đi nhận ba.
Nó làm điều này chỉ vì em gái thôi.
“Có thật không ạ? Anh nhìn thấy ba à?” Mặt cô bé lập tức trở nên hưng phấn: “Anh, ba có thích anh không?”
“Ba hẳn bị mù, không nhìn thấy anh đâu?” Đường Minh Hạo bất mãn hừ một tiếng.
Nó càng nghĩ lại càng giận.
Bây giờ, chẳng những không nhận được ba mà mẹ cũng không trở lại.
“Có phải anh trốn đi không? Nếu anh đi tìm ba, anh phải đứng trước mặt ba chứ.
Anh mà đứng trước mặt ba, nhất định ba sẽ nhận ra anh.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy lần trước vì cách một cánh cửa sổ, xa như vậy ba không nhận ra bọn nó cũng là bình thường.
“Anh đứng trước mặt ba, thế mà ba chỉ liếc qua một cái, rồi như không nhìn thấy, cứ thế đi mất.” Chính điều này làm bé Hạo rất đau lòng.
Minh Hạo tự thấy nó lớn lên rất giống ba, nếu như ba từng để ý đến nó chắc chắn sẽ nhận ra.
Huống chỉ nó còn xuống đứng cạnh xe nhà họ Đường.
Đường Vũ Kỳ cũng trầm mặc.
Cô bé yên lặng trong giây lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía anh mình, thanh âm vô cùng ngọt ngào, đáng yêu: “Anh, đừng buồn nữa! Ba không nhận ra anh cũng không sao mà.”
“Ừ”” Đường Minh Hạo được em gái an ủi, trong lòng nguôi ngoai ít nhiều.
Ba thì mù, mẹ thì không quan tâm, chỉ có em gái là tốt nhất.
“Hay anh dẫn em đi gặp ba đi, em xinh xắn lại dễ thương, ba nhất định sẽ nhận ra em.” Câu nói của em gái khiến chút cảm động ban nãy của bé Hạo biến mất không còn dấu tích.
Đường Minh Hạo ngước nhìn em gái, trong lòng không nhịn được nảy lên một cái.
Đây mà là em gái ruột của nó sao?
Nhưng ngay sau đó đôi mắt của cậu bé loé lên một tia sáng, trong lòng nảy lên một chủ ý.
Hay là để em gái đi gặp ba!?
Dĩ nhiên, chuyện này phải tính toán cho kỹ.
Trong bệnh viện, ông cụ Tô được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt.
Bởi vì vừa làm cấp cứu, Tô Khiết không thể vào, chỉ có thể ở bên ngoài.
Nguyễn Hạo Thần ở bên ngoài cùng cô.
Tình hình của ông cụ đã ổn định, nhưng vẫn chưa tỉnh, lại trở về trạng thái ban đầu.
Tuy nhiên, lời nói của Tô Trung Dung có thể kích thích ông cụ, chứng tỏ ông ta cố ý.
Tô Khiết đang nghĩ đến việc lấy máu của ông cụ làm giám định ADN.
Nếu kết quả cô thật sự không phải con gái của Tô Trung Phương, cô có nên nói cho ông biết không?