Chương 1579
Nghe thấy tiếng của bé Vũ Kỳ nhà cô gọi mẹ.
Đường Vũ Kỳ nhìn thấy cô xuyên qua khe hở của đám người, Đường Vũ Kỳ vừa gọi như vậy đám người đều thuận theo hướng nhìn của Đường Vũ Kỳ mà nhìn sang, cùng lúc đó cũng theo bản năng mà nhường ra một con đường.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ xinh đẹp như vậy, dễ thương như vậy, bọn họ đều muốn biết là người phụ nữ như thế nào có thể sinh ra đứa con gái như thế này.
Đương nhiên là bọn họ cũng muốn biết rằng người phụ nữ này rốt cuộc có quan hệ với cậu ba Nguyễn hay không, đều muốn biết rốt cuộc có phải bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là con gái của cậu ba Nguyễn hay là không.
Lúc này Tô Khiết nhìn theo nơi phát ra âm thanh liên nhìn thấy Đường Vũ Kỳ không hê trở ngại chút nào, nhưng mà cô còn nhìn thấy Đường Vũ Kỳ đứng cùng một chỗ với Nguyễn Hạo Thần, trong khoảnh khắc đó Tô Khiết hoàn toàn ngơ ngẩn cả người.
Đây là có chuyện gì vậy?
Sao bé Vũ Kỳ lại ở cùng một chỗ với Nguyễn Hạo Thần, bé cưng Vũ Kỳ đến đây bằng cách nào vậy, một mình à?
Bé Vũ Kỳ đến đây một mình là chuyện không thể nào, ít nhất cũng sẽ có Minh Hạo đi cùng.
Nhưng mà Tô Khiết cũng không nhìn thấy Đường Minh Hạo đâu, lông mày của cô hơi nhíu lại…
Hứa Dinh Dinh cũng không nhìn thấy Tô Khiết ở sau lưng, cô cho rằng Đường Vũ Kỳ gọi cô, bởi vì bình thường Tô Khiết không có ở bên cạnh thì Đường Vũ Kỳ cũng gọi cô như vậy.
Lúc này bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại né qua một bên, lúc nãy Hứa Dinh Dinh đều nhìn thấy sự nhạy cảm và yếu ớt của Đường Minh Hạo vào trong mắt, cô hiểu được ý của Đường Minh Hạo.
Vào thời khắc mấu chốt, Hứa Dinh Dinh phản ứng rất nhanh, cô nhìn thấy tình hình trước mắt thì nhanh chóng vọt đến trước mặt của Đường Vũ Kỳ, ôm lấy Đường Vũ Kỹ: “Bé cưng, rốt cuộc mẹ cũng tìm được con rồi, con làm mẹ sợ lắm đó có biết không, con chạy đi đâu vậy hả?”
“Bé cưng, không phải là mẹ đã kêu con chờ mẹ ở bên ngoài rồi à, sao một mình con lại chạy loạn như vậy, mẹ tìm không thấy con đâu, con có biết là mẹ lo lắng biết bao nhiêu không?” Vào thời khắc mấu chốt kỹ thuật diễn xuất của Hứa Dinh Dinh cũng đạt tiêu chuẩn.
“Mẹ ơi.
” Đường Vũ Kỳ lại nhẹ giọng hô một tiếng, bình thường cô bé cũng sẽ gọi Hứa Dinh Dinh như vậy, chỉ là giờ phút này lúc mà cô bé gọi ra tiếng mẹ hai mắt của cô bé lại vô thức muốn nhìn về phía Tô Khiết, nhưng mà đến lúc lại bị thân thể của Hứa Dinh Dinh chặn lại.
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy cô bé kêu Hứa Dinh Dinh là mẹ, trái tim đột nhiên trầm xuống, vừa mất mát lại vừa thất vọng.
Trong nháy mắt, lúc nãy anh cho rằng cô bé này gọi Tô Khiết, anh cho rằng cô bé này thật sự là con của Tô Khiết, giây phút đó trong lòng của anh đột nhiên toát ra một loại suy nghĩ xúc động, chỉ là lúc nãy là do anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Hóa ra người mà cô bé gọi cũng không phải là Tô Khiết.
Cô bé này có đáng yêu đi nữa cũng không phải là con của anh, không thể nào là của anh, chuyện này không cần phải nghi ngờ.
Cậu ba Nguyễn nhìn thấy Tô Khiết đang đứng ở đằng xa, mặc dù là trong lòng của anh rất không nỡ, vẫn là buông lỏng bàn tay nhỏ của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ra.
Tô Khiết nhìn thấy Hứa Dinh Dinh lao tới, hai mắt nhanh chóng chuyển động, đây là tình huống như thế nào đây?