Chương 1634
“Anh chắc chắn.
” Đường Lăng không giải thích lý do, nhưng thái độ rất kiên định.
Tô Khiết sững sờ, nếu Đường Lăng chắc chắn như vậy, cô có nên tin Đường Lăng không?
Có lẽ nên tin anh ấy! !
Nếu đúng như lời Đường Lăng nói, thì vấn đề này còn phải bàn tính kỹ lại.
Tô Khiết biết , cho dù chuyện này khó xử lý thế nào, cô cũng phải tìm cách.
Nhất định! !
Phải nghĩ cách !
Ai bảo Đường Lăng là anh trai cô chứ?
Đương nhiên, cô vẫn tin tưởng Đường Lăng, cũng tin Đường Lăng không có động đến cô Cung.
“Cô Cung, cô nói cô mở cửa cho Đường Lăng, Đường Lăng liền kéo cô vào phòng, lúc đó cô chống cự liên tục đúng không?” Ánh mắt Tô Khiết nhanh chóng nhìn về phía cô Cung, giọng nói rõ ràng lạnh đi mấy phần, nhưng nhìn không ra có gì lạ trên khuôn mặt cô.
“Ừ.
” trong mắt cô Cung lóe lên một tia hoảng hốt, sau đó gật đầu, bởi vì chính mình vừa nói như vậy, bây giờ chắc chắn không thay đổi được.
“Nhưng từ cửa đến trên giường, không có gì lộn xộn, cũng không có dấu vết phản kháng.
” Ánh mắt Tô Khiết nhìn từ cửa đến trên giường, lời nói có vài phần ý tứ.
“Cô Đường có ý gì? Cô Đường muốn nói là tôi tự nguyện? Cô muốn tẩy trắng cho Đường Lăng sao?” Cô Cung nghe thấy lời của Tô Khiết nói, hai mắt nhanh chóng nheo lại, cô đột nhiên nhìn lên mặt Tô Khiết, trên mặt rõ ràng là tức giận hơn.
“Ha ha… Tình nguyện quả thực tội nhẹ hơn nhiều so với tội cưỡng bức.
” cô Cung nhìn Tô Khiết vẻ mặt giễu cợt, ý tứ trong lời nói không thể rõ ràng hơn.
Tô Khiết cố ý để cô hiểu lầm, nên không giải thích mà tiếp tục cố ý hỏi: “Vậy thì trong khoảng thời gian này có ai vào phòng không, có ai thấy cô Cung đang chống cự không?”
“Không, không có ai vào, cho nên không ai thấy tôi chống cự.
” Ý châm chọc trên khoé miệng của cô Cung càng lộ rõ: “Thế nào? Ý cô Đường là không có ai thấy tôi chống cự, tức là tôi tự nguyện sao? Vậy cho hỏi cô Đường, vết thương trên cơ thể tôi lại chuyện gì vậy?? ”
Cô Cung mặt đầy giận dữ hung hãn, trông rất thật! !
“Theo như lời cô Cung nói trước đó, vào tối hôm qua cô Cung đã bị Đường Lăng kéo vào phòng.
ngày hôm sau cô Cung tỉnh lại vẫn ở trong phòng này, sau đó cô gọi cảnh sát đúng không?” Tô Khiết không biết từ khi nào, đã bước vào phòng, mắt cô nhìn cô Cung: “Trong khoảng thời gian này, không có ai khác vào phòng nữa phải không?”
“Đúng vậy.
” Đôi mắt cô Cung hơi lung lay, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.
Ánh mắt Tô Khiết nhìn lướt qua cô, sau đó trực tiếp đi đến bên giường, tìm thấy một sợi tóc dưới gối, đưa cho pháp y: “Pháp y, phiền anh kiểm tra thử, sợi tóc này là của Đường Lăng? Hay của cô Cung?”
“Sợi tóc này rất ngắn, trông không giống của cô Cung, nhưng dài hơn tóc của Đường Lăng một chút …” Tô Khiết cố ý độc thoại bổ sung một câu.
“Có lẽ những vị khách trước đã để lại.
” Cố Khánh Vũ nhanh chóng đáp.
“Cô Cung là người phục vụ ở đây, nên chắc chắn rất rõ ràng về yêu cầu đối với các phòng trên tầng tám này đúng không? Khả năng mà đội trưởng Cố đã nói là không tồn tại.
” Ánh mắt Tô Khiết quét qua Cố Khánh Vũ, rồi nhìn cô Cung, khóe môi khẽ câu lên.