Chương 1638
Trong giọng nói đó của Tiểu Vương tử có ẩn chứa quá nhiều sự ngạc nhiên, thấp thoáng dường như còn có một vài cảm xúc khác.
“Đương nhiên là thật, anh vừa rồi ở bên trong nhìn rõ ràng, có điều người phụ nữ đó cũng thật là thảm, làm đến độ cả người toàn là vết thương, tên Đường Lăng cũng qua thô bạo rồi, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc thì cả.
”
Đại Vương tử vừa nói vừa thầm lắc đầu: “Thảm rồi, thảm rồi, lần này Đường Lăng sợ rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
”
Lâm Bối đứng ngây ra, không có nói chuyện, không biết đang nghĩ cái gì.
Đại Vương tử đi đến trước mặt cậu ta, nhấc tay vỗ vào vai cậu ta.
Lâm Bối bị anh ta vỗ như vậy, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.
“Lâm Bối, phản ứng này của em cũng quá lớn tôi, anh thấy em vừa rồi suýt nữa ngã ra, sao vậy, tối qua không có ngủ ngon? Hai chân mềm nhũn?” Lâm Cách liếc nhìn hai chân của cậu ta, đôi mắt hơi lóe lên, một cái vỗ vừa rồi của anh ta không có dùng sức, cậu ta sao lại như thế?
Đôi chân hình như không có sức lực!
“Hai chân của anh mới mềm nhũn đó.
” Lâm Bối lườm anh ta, sau đó xoay người mau chóng đi về phía trước.
Đại Vương tử: “…”
Trọng điểm trong lời nói vừa rồi của cậu ta là đôi chân mềm nhũn sao? Phải không?!
Đại Vương tử không có tiếp lời nữa, chỉ nhìn bóng lưng của cậu ta, suy nghĩ…
Trong phòng của Đường Lăng, hơn hai tiếng sau, pháp y đến, trong tay cầm kết quả kiểm tra.
Tất cả mọi người đều nhìn trân trân vào kết báo cáo kiểm tra trong tay pháp y, đều muốn biết rốt cuộc có kết quả gì.
Cô Cung cũng nhìn qua, mặt mày có vài phần căng thẳng.
Đường Vân Thành cũng căng thẳng, thể thể co lại lộ ra sự căng thẳng lúc này của ông ta.
Tô Khiết thì thần sắc như bình thường!
“Kết quả ra rồi, sợi tóc đó với cả máu dính trên chăn mỏng, không phải của Đường Lăng, cũng không phải của cô Cung.
” Pháp y lần này cũng không có cầm đưa cho đội trưởng Cố xem, trực tiếp công bố kết quả.
Anh ta vừa dứt lời, quá nửa số người có mặt ở đây đều hoàn toàn ngây ra.
Tô Khiết lại thầm thở phào, vốn dĩ cô thật sự cũng không có quá nắm chắc, may mắn, may mắn!
Đường Vân Thành rõ ràng cũng thở phào, ông ta nhìn Tô Khiết, trên mặt nhiều thêm vài phần an ủi vui vẻ, may mà có Tô Khiết.
“Vậy có khi nào là vị khách trước đó để lại không?” Cố Khánh Vũ trong lúc ngây ngốc, vô thức nói một câu: “Phòng có quét dọn sạch sẽ hơn nữa cũng có thể có sơ hở.
”
“Thời gian lưu lại vết máu trên chiếc chăn mỏng cũng phân tích ra rồi, để lại vào khoảng 10 giờ đến 11 giờ tối qua.
” Pháp y liếc nhìn Cố Khánh Vũ, lần nữa chậm rãi bổ sung một câu.
Nghe thấy lời này của pháp y, Cố Khánh Vũ một chữ cũng không nói ra được nữa, bởi vì pháp y nói chính xác thời gian rồi.
Cô Cung ngồi trên sô pha cơ thể rõ ràng run rẩy, có điều, trên mặt cô ta còn giả vờ không tệ, không có lộ ra điều gì quá khác thường.