Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo


Chương 1692
Ông ta bây giờ chỉ mong có chuyện gì có thể hấp dẫn sự chú ý của thành chủ, để ông đừng chỉ chìm đắm vào bức chân dung.

Cho nên, ông ta nói chuyện rất nghiêm trọng.

“Không giải quyết được thì đừng giải quyết nữa.

” Con ngươi người đàn ông khẽ chớp, bờ môi mỏng gợi cảm khẽ nhúc nhích, lời nói tự nhiên thốt ra.

Quản gia: “…”
Không giải quyết được thì đừng giải quyết?
Thành chủ, ông không cảm thấy câu này của mình quá tùy ý sao?!
Hơn nữa, đây không phải kết quả ông ta muốn!!
Quản gia phát hiện khoảng thời gian này tình huống của thành chủ hình như càng ngày càng nghiêm trọng hơn, ông ta cảm giác đối với chuyện thế gian thành chủ càng ngày càng lơ là, càng ngày càng trở nên không lo lắng.

Chuyện này đối với thành chủ mà nói tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt.

Quản gia nhìn người phụ nữ trong bức chân dung, hung hăng hít vào một hơi, sau đó đột nhiên vội vã nói: “Thành chủ, nếu không thì ông lại đi tìm cô ấy đi.


Quản gia biết câu nói này ở trong lòng của thành chủ đã gần như trở thành điều cấm kỵ, quản gia cũng biết câu nói lúc này của ông ta sẽ k1ch thích đến thành chủ, làm cho trái tim của thành chủ còn đau hơn nữa.

Vài năm trước đây, năm nào thành chủ cũng sẽ đi tìm, cho dù là không biết gì về người ta, không biết tên của người ta, không biết tướng mạo của người ta, không biết lai lịch của người ta ra sao, nhưng mà thành chủ lại vẫn cứ luôn tìm kiếm, vẫn luôn tìm…
Nhưng mà trôi qua rất nhiều năm rồi, thành chủ đi không thu hoạch được cái gì, vốn dĩ chính là một người hoàn toàn không biết gì cả.

Trong một thế giới lớn như vậy, một người phụ nữ sống trong một cái góc nhỏ bất kì nào đó, sao có thể dễ dàng tìm được.

Quản gia thậm chí đã hoài nghi cô gái năm đó có lẽ đã sớm bị phản đồ của quỷ vực chi thành giết chết.

Nhưng mà quản gia không dám nói như vậy.

Thật ra thì quản gia biết là ông ta đã có thể nghĩ đến đây, chắc chắn là thành chủ cũng có thể nghĩ ra được, chỉ có điều là thành chủ không đồng ý đối mặt, vẫn luôn trốn tránh loại khả năng đó mà thôi.

Sau đó thành chủ vẫn cứ tiếp tục tìm kiếm.

Cứ tìm kiếm như vậy, quản gia tận mắt nhìn thấy thành chủ từ cõi lòng đầy hi vọng đến thất vọng từng lần từng lần một, cuối cùng là đến tuyệt vọng.

Cho nên trong mấy năm gần đây thành chủ đã từ bỏ, hiển nhiên là ông ta cũng biết tìm nhiều năm như vậy rồi, một chút manh mối cũng đều không có, thời gian càng ngày hi vọng lại càng nhỏ nhoi.

Hơn nữa đã trôi qua hai mươi năm, nếu như có tìm được thì chắc là bà ta cũng đã làm vợ người khác, ông ta có tìm được thì lại có thể như thế nào được nữa?
Có thể cướp lại bà ta ư, ông ta có thể làm như vậy không?
Ông ta có năng lực như vậy, nhưng mà bà ta có đồng ý không?
Càng về sau nữa ông ta thậm chí có chút sợ hãi với việc tìm kiếm, sợ là tìm nữa mà lại không thấy thì sẽ thất vọng, càng sợ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận