Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo


CHƯƠNG 1752
Ở thành phố A, rất ít người thấy Nguyễn Hạo Thần mà không nhiệt tình hay nịnh nọt, cho nên thái độ lúc này của phó viện trưởng Lục cũng được coi là bình thường.

“Viện trưởng Lục không cần khách sáo.

” Nguyễn Hạo Thần nhìn ông ta, trên mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, thái độ của anh lịch sự nhưng vẫn có vài phần lạnh lùng, xa cách.

“Hôm nay tôi tới là có chuyện muốn viện trưởng Lục xác minh.

” Nguyễn Hạo Thần ngồi xuống đối diện bàn làm việc của viện trưởng Lục, anh đặt tài liệu trong tay lên bàn.

Nguyễn Hạo Thần nhìn phó viện trưởng Lục, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt, không có gì khác thường.

“Tổng giám đốc Nguyễn có chuyện gì cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói nấy.

” Viện trưởng Lục mỉm cười càng thêm nhiệt tình, nịnh nọt.


Ngoài sự nhiệt tình và nịnh hót ra thì không nhìn ra điều gì khác.

Nguyễn Hạo Thần khẽ đảo mắt, đẩy tài liệu trong tay tới trước mặt phó viện trưởng Lục, nhưng không nói gì thêm.

“Đây là?” Phó viện trưởng Lục nhìn Nguyễn Hạo Thần, có phần nghi hoặc và khó hiểu.

“Đây là thông tin từ bệnh viện các ông, viện trưởng Lục xem qua đi.

” Nguyễn Hạo Thần không nói nhiều, anh muốn quan sát phản ứng đầu tiên của phó viện trưởng Lục khi nhìn thấy thông tin này.

Nguyễn Hạo Thần vốn là người giỏi quan sát, giỏi tính toán, mà từ sau khi kết hôn với Tô Khiết, phương diện này của anh có thể nói là đã thăng tiến vượt bậc.

Về tư liệu mà thư ký Lưu tra được, anh cũng không tin tưởng hoàn toàn, mặc dù thông tin đăng ký và tư liệu của bệnh viện rất đầy đủ và chi tiết, không có bỏ qua chi tiết nào nhưng anh luôn cảm thấy những gì thư ký Lưu tra được lần này quá trùng hợp.

Nếu có người cố ý sắp xếp cho anh thấy những tư liệu này thì viện trưởng Lục chính là điểm đột phá lớn nhất.

Nếu có ai đó cố tình soạn những tư liệu này thì chắc chắn sẽ làm tốt công tác tư tưởng với viện trưởng Lục, rất nhiều chuyện cần đến sự phối hợp của ông ấy, dù sao ông ấy cũng là bác sĩ chủ trị cho Tô Khiết khi ấy.


Nhưng tới giờ, phản ứng và thái độ của viện trưởng Lục vẫn không có gì khác thường.

“Được, được.

” Trên mặt phó viện trưởng Lục vẫn còn nghi ngờ, nhưng sau khi nghe Nguyễn Hạo Thần nói thế thì cũng nhanh chóng nhận lấy tài liệu rồi mở ra.

Viện trưởng Lục mở tài liệu ra xong thì nghiêm túc đọc, sau đó ngẩng đầu hỏi Nguyễn Hạo Thần: “Đây là thông tin của bệnh nhân ở bệnh viện chúng tôi, là của cô Tô, những chuyện liên quan đều đã được viết rất rõ ràng trong này, không biết tổng giám đốc Nguyễn muốn hỏi gì?”
Mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn thẳng vào viện trưởng Lục, từ khi ông ta cầm lấy tư liệu, mở ra rồi đọc hết, mắt anh không chớp lấy một lần, cho nên có thể nhìn rõ mọi phản ứng của viện trưởng Lục.

“Lúc đó viện trưởng Lục là bác sĩ chính điều trị cho cô ấy, ông còn nhớ tình hình cụ thể khi đó không?” Môi Nguyễn Hạo Thần từ từ cong lên thành một đường cong khe khẽ, cười như không cười.

“Đã sáu năm trôi qua rồi, đúng là lúc đó tôi là bác sĩ chính điều trị nhưng cũng đã qua một thời gian dài như thế, tôi không thể nhớ rõ mọi chuyện.

Không biết tổng giám đốc Nguyễn hỏi về vấn đề gì?” Viện trưởng Lục hơi cau mày, bớt đi chút nịnh hót vừa nãy mà thêm vài phần nghiêm túc.

Viện trưởng Lục không trốn tránh cũng không nói với Nguyễn Hạo Thần rằng cần giữ mật thông tin về bệnh nhân.

Dù sao muốn trốn tránh trước mặt Nguyễn Hạo Thần là điều quá khó, đương nhiên câu trả lời này của viện trưởng Lục cũng được coi là khéo léo.

Nguyễn Hạo Thần hơi rũ mắt xuống, ánh mắt anh dừng lại ở tài liệu trong tay viện trưởng Lục, độ cong ở khoé miệng cũng dần biến mất, anh không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận