Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo


CHƯƠNG 1762
Bởi vì chuyện phản bội vào hai mươi lăm năm trước cho nên trong mấy năm qua thành chủ làm việc càng thêm cẩn thận hơn , nhất là đối với chuyện của phu nhân.
“Thành chủ, tôi đã thông báo cho Lương rồi, cậu ấy sẽ đến ngay thôi.” Lúc này Trọng rất sốt ruột và lo lắng, cho nên giọng điệu của ông ta vô thức tăng cao lên mấy phần.
Tuy nhiên, cho dù giọng nói của Trọng đã tăng lên, Trương Minh Hoàng vẫn không nghe thấy.

Ông ta vẫn đứng đó bất động, không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhìn thấy thành chủ như vậy, trong lòng Trọng trở nên lạnh lẽo, nhất thời không nói ra được lời nào.
“Thành chủ, quản gia Trọng.” Đúng vào lúc này, một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi xuất hiện bên cạnh quản gia Trọng.
“Lương à, cậu đến rồi.” Quản gia Trọng hoàn hồn lại.

Ông ta nhanh chóng che đi biểu tình trên mặt nhìn Lương: “Lần này thành chủ đích thân đến thành phố A, cậu hãy huy động hết tất cả những người có thể huy động, bất kể là dùng cách nào cũng phải tìm cho bằng được phu nhân.”
Lời này của quản gia Trọng chẳng khác gì mệnh lệnh bắt buộc.

Ông ta cũng biết chuyện này rất khó, dù sao hai mươi lăm năm nay đã tìm mãi mà vẫn không có bất kỳ tin tức gì, nhưng vì thành chủ, ông ta lại không thể không ra lệnh như vậy.

Cho dù chỉ mang đến cho thành chủ một tia hy vọng mong manh cũng được.
Lương sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Trương Minh Hoàng đang đứng ở không xa phía trước.

Nhìn thấy Trương Minh Hoàng đứng im lặng không nhúc nhích, khóe môi Lương hơi mấp máy nhưng cuối cùng cũng nuốt ngược vào trong.
“Cậu đi đi!” Lương không nói bất kỳ lời từ chối gì, khiến trong lòng quản gia Trọng rất vui mừng.

Năm đó Lương là được đích thân thành chủ tuyển chọn ra, chuyên đảm nhiệm công việc tìm kiếm phu nhân, cho nên khoảng thời gian này Lương cũng hiểu rõ suy nghĩ của thành chủ.
“Vâng.” Nếu lúc nãy Lương đã nhịn xuống những lời muốn nói này thì lúc này đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.

Lương cũng rất rõ ràng chuyện này quan trọng đối với thành chủ cỡ nào.

Hai mươi lăm năm nay, thật ra anh ta cũng chưa từng buông lỏng ngày nào.

Anh ta không ngừng mở rộng thế lực, không ngừng tìm kiếm.
Chỉ là những thông tin liên quan đến phu nhân mà thành chủ đã cung cấp cho anh ta thật sự ít ỏi đến đáng thương.

Thậm chí anh ta còn nghi ngờ không biết phu nhân mà thành chủ nói có thật sự tồn tại hay không?
“Nếu có tin tức gì thì phải lập tức báo ngay cho thành chủ biết.” Quản gia Trọng rất hài lòng đối với Lương.

Dù là năng lực hay là lòng trung thành thậm chí là đầu óc tinh tế của Lương, đều không chê vào đâu được.
Thành chủ đích thân tuyển người, đương nhiên sẽ không tệ.
Quản gia Trọng biết lúc này Lương sẽ hiểu được ý của mình.
“Tôi biết.” Lương thấp giọng đáp lời, trong con ngươi hơi cụp xuống kia ẩn hiện vẻ lo lắng nhàn nhạt.

Sao anh ta không hiểu được ý của quản gia Trọng chứ? Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Thành chủ cũng phải đối mặt với hiện thực.
Anh ta biết rõ năng lực của bản thân.

Từ năm mười bảy tuổi, thành chủ đã sắp xếp cho anh ta đến thành phố A tìm người.

Suốt hai mươi lăm năm nay anh ta lại không thu hoạch được gì.

Anh ta thật sự đã cố gắng hết sức mình, cho nên lần này anh ta thật sự là cũng không ôm hy vọng gì.
Quản gia Trọng muốn cho thành chủ một hi vọng, nhưng nếu không tìm được bà chủ thì niềm hy vọng này cuối cũng tan thành mây khói.
Khi đó, niềm hy vọng cuối cùng cũng tan thành mây khói, việc này đối với thành chủ e là…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận