Chương 1779
Màn đêm buông xuống, bóng tối tràn ngập căn phòng, bóng dáng anh cũng mơ hồ theo.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn không bật đèn lên, cứ đứng yên như vậy, để mặc bản thân mình chìm ngập trong bóng tối.
Thư ký Lưu đứng phía sau Nguyễn Hạo Thần, lưng anh ta duỗi thẳng tắp, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, lúc này trông chủ tịch thật sự đáng sợ vô cùng.
Đó không phải là một nỗi sợ thông thường, mọi khi chủ tịch vẫn lạnh lùng khó gần, tuy cũng đáng sợ đấy nhưng anh ta vẫn có thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này chủ tịch đứng chìm trong màn đêm, cái cảm giác cô đơn tĩnh mịch từ bóng dáng mơ hồ kia làm anh ta lo lắng đến sợ, sợ rằng chủ tịch sẽ mãi kẹt trong nỗi đau này không thể vùng ra được.
Thư ký Lưu biết chuyện lần này đã ảnh hưởng tới chủ tịch rất nhiều, anh ta đã đi theo bên cạnh chủ tịch biết bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên trông thấy chủ tịch như vậy.
Thư ký Lưu biết, giờ đây chủ tịch không hề cần sự an ủi, không một ngôn từ nào có thể xoa dịu anh được, trừ khi bây giờ mọi chuyện đảo ngược hết, trừ khi cô bé chính là con của cô chủ, là con của cô chủ đương nhiên cũng là con của chủ tịch.
Nhưng anh ta cũng hiểu rõ điều đó là bất khả thi, bọn họ đã điều tra triệt để mọi chuyện rồi, sự thật bé Kỳ không thể nào là con của chủ tịch và cô chủ được.
Vì thế nên giờ phút này thư ký Lưu không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Nguyễn Hạo Thần.
Thư ký Lưu cảm thấy chủ tịch thật là đáng thương quá.
Chủ tịch vẫn luôn tài giỏi hơn người, bao năm qua tung hoành ngang dọc trong giới làm ăn, không có gì là không làm được, nhưng trên đời này làm gì có chuyện mười phân vẹn mười chứ?
Chủ tịch yêu cô chủ, nhưng cô chủ lại không thể sinh con được, nếu chủ tịch chọn ở bên cô chủ thì nhất định sẽ không thể có con.
Đương nhiên thư ký Lưu cũng biết là dù có thế nào thì chủ tịch vẫn sẽ chọn ở bên cô chủ thôi.
Nỗi đau của chủ tịch lúc này đây là vì hy vọng bị dập tắt, trong phút chốc khó lòng chấp nhận được.
Có đôi khi cơn đau khi hy vọng bị bóp nghẹn mới chính là cơn đau nhức nhối nhất.
Thư ký Lưu nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng Nguyễn Hạo Thần không hề hay biết, bởi lúc này đầu óc anh đang trống rỗng chẳng nghĩ suy được điều gì, ánh mắt anh nhìn về phía trước nhưng chính anh cũng chẳng biết mình đang nhìn thứ gì.
Giờ phút này, anh cho phép bản thân được yên lặng.
Nguyễn Hạo Thần cứ đứng như vậy suốt đêm, cả một đêm anh không hề động đậy mảy may.
Thư ký Lưu đứng sau lưng anh đã mỏi nhừ chân rồi, nhưng chủ tịch đứng yên thì anh cũng không dám động đậy.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời rọi vào trong phòng, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên tỉnh táo lại.
“Đi thôi.
” Anh cho phép mình được yên lặng, nhưng khoảng thời gian đó sẽ không quá lâu, một đêm thôi là đủ rồi.
Tuy Nguyễn Hạo Thần rất khao khát có được một đứa con của anh và cô, nhưng nếu biết sẽ không thể nào có được thì anh sẽ không cho phép bản thân cứ băn khoăn mãi chuyện này.
Chắc chắn sẽ buồn bã, nhưng khoảng thời gian yên lặng suốt một đêm cũng đã đủ để anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Từ nay về sau anh sẽ không suy nghĩ về chuyện có con nữa!