“Ừ, vậy tôi yên tâm rồi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã hãm hại tôi kia, cục trưởng Tào nhất định phải xem cẩn thận, cũng để cho tất cả mọi người nhìn cho kỹ, tôi hận nhất là loại người hãm hại người khác đến chết vẫn còn chối cãi, chết cũng không biết hối cải.
” Sau khi Tô Khiết nói xong lời này, thì đôi mắt đảo qua Tạ Na và Lương Vân Hạ không che giấu chút nào.
Có điều trong lời cô nói dường như có ý tứ khác.
Ngoài Tô Khiết ra, không ai biết lúc này ‘cameras cỡ nhỏ’ trong tay Cậu năm Tào thật ra chỉ là một vật trang trí nhỏ trên túi xách của cô thôi.
“Cô Tô, tôi sai rồi, cái vòng cổ kia là do người đại diện của tôi bỏ vào trong túi xách của cô, cô ấy cũng chỉ bị ma xui quỷ khiến thôi.
” Lương Vân Hạ đúng là một người thông mình, ngược lại đã nghe hiểu được ‘thâm ý’ trong lời nói của Tô Khiết.
Có điều, cô ta không thừa nhận mình làm, vẫn đổ lên người Tạ Na, vốn dĩ cái vòng cổ kia đúng là do Tạ Na thả vào, nhưng mà cô ta đứng bên cạnh, cô ta sợ cái cameras kia cũng quay cả mình vào, vì vậy chi bằng chính mình thừa nhận.
Tạ Na giật mình, môi mấp máy, có điều cuối cùng cũng không nói gì thêm, thật ra hiện giờ Lương Vân Hạ có nói hay không cũng không sao cả, dù sao đã có cameras, tất cả đều không thể giấu diếm nổi.
Tô Khiết nhìn Lương Vân Hạ, trên mặt lại không có quá nhiều cảm xúc, cũng không nói gì thêm.
“Cô Tô, đều là người trong vòng luẩn quẩn này cả, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn gặp nhau, kính xin cô Tô giơ cao đánh khẽ, hạ thủ lưu tình.
” Sau khi Lương Vân Hạ ‘thẳng thắn’ thấy Tô Khiết không có phản ứng gì, thì cho rằng Tô Khiết có vẻ dễ nói chuyện.
Vì vậy trong lòng nảy sinh vài phần may mắn.
“Xin lỗi, sau này tôi ngẩng đầu hay cúi đầu, đều không gặp phải các cô.
” Tô Khiết chau mày lại, nói thẳng đến không thể thẳng hơn nữa.
‘Chân tướng’ mà cô muốn không phải là điều này, thứ cô muốn là chân tướng chính xác.
Đến bây giờ cô ta còn chưa chịu nói thật, còn muốn cô hạ thủ lưu tình? Thật sự là buồn cười.
“Phì…” Nghe thấy lời này của cô, có vài người cười ra tiếng, nói thẳng ra cô gái kia chẳng qua chỉ là một người mẫu nhỏ, còn Tô Khiết dù nói thế nào cũng là cô chủ là họ Tô, sự chênh lệch không phải nhỏ tí tẹo.
Thật ra ở đây không có ai thật lòng kết bạn với người mẫu nhỏ dựa vào đàn ông để leo lên kiểu này cả.
Chỉ có điều, không ai nói thẳng trước mặt không lưu tình chút nào giống như Tô Khiết mà thôi.
Lương Vân Hạ không ngờ Tô Khiết lại không nể mặt như thế, nhất thời sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Lương Vân Hạ trông thấy thái độ của Tô Khiết, trong lòng bắt đầu cân nhắc có nên khai ra Tô Nghiên Nghiên hay không.
Nếu như cô ta khai ra Tô Nghiên Nghiên, Tô Khiết khẳng định sẽ không bắt lấy cô ta không buông nữa, chỉ là…
“Vân Hạ dù sao cũng là người phụ nữa của cậu chủ Liên , cô cũng nên chú ý…” Tạ Na lại lấy cậu chủ Liên ra lần nữa, cô ta cảm thấy cho dù có thế nào, nhất định Tô Khiết cũng phải nể mặt mũi của cậu chủ Liên.
“Cô ta là người phụ nữ của tôi? Sao tôi lại không biết.
” Cậu chủ Liên vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên lại lên tiếng, thẳng thừng cắt ngang lời Tạ Na nói, lời nói của anh ta rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại toát ra lạnh lẽo khắc nghiệt.
Tạ Na ngơ ngẩn, hai mắt sợ hãi né tránh, nhìn về phía Lương Vân Hạ mang theo chút nghi ngờ.
Lương Vân Hạ cũng lạnh run hết cả người, về chuyện này cô ta hiểu rõ nhất, thật ra cô ta và cậu chủ Liên căn bản không có quan hệ gì, chỉ có điều….
Chỉ có điều khi cô ta quay quảng cáo ngày hôm đó, đúng lúc cậu chủ Liên đi ngang qua, nhân cơ hội đó cô ta đã nói vài câu với cậu chủ Liên.
.