Chương 228
Hay là bà chủ cũng muốn lợi dụng mối quan hệ này với tổng giám đốc? Nhưng mà hình như tổng giám đốc còn có dự định khác nữa.
Thư ký Lưu cảm thấy nói không chừng ngày mai sẽ có trò hay để xem.
Thư ký Lưu đang suy nghĩ đột nhiên lại nghe được một âm thanh tin nhắn vang lên, thư ký Lưu vô thức lấy điện thoại di động của mình ra, lại phát hiện không phải là của anh ta mà là của tổng giám đốc.
Thư ký Lưu ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy tổng giám đốc nhà mạng đang mở tin nhắn ra xem: “Tối hôm nay tăng ca, có lẽ là khuya lắm mới có thể về nhà.
”
Cái tin nhắn này, không cần đoán cũng biết là bà chủ gửi tới.
Nhìn tin nhắn này của bà chủ, anh ta cảm giác buổi tối ngày hôm nay tổng giám đốc có lẽ phải phòng không gối chiếc rồi.
Sau khi cậu ba Nguyễn đọc xong tin nhắn, trong nháy mắt gương mặt của anh âm trầm, tối ngày hôm qua mười hai giờ đêm cô mới về nhà, tối hôm nay vậy mà còn muốn về muộn nữa, hơn nữa cô chỉ gửi một cái tin nhắn ngắn như vậy cho anh?
Một giây sau, cậu ba Nguyễn trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Con ngươi của thư ký Lưu chợt lóe lên, tổng giám đốc gấp gáp như vậy là muốn đi làm gì đây, bây giờ vẫn còn chưa tan làm đâu mà.
Bộ dạng của tổng giám đốc nhìn như có cảm giác muốn đi “bắt gian”, ừm, chắc chắn là đi bắt gian rồi.
Bốn mươi phút sau, xe của cậu ba Nguyễn đã dừng ở cửa chính của tập đoàn Tô thị.
“Tôi cho em năm phút, xuống đây nhanh.
” Sau khi cậu ba Nguyễn gọi điện thoại cho Tô Khiết, trong giọng nói lạnh lùng không hê mang theo chỗ trống để thương lượng.
Tô Khiết ngẩn người: “Anh, anh đang ở đâu vậy?”
Giống như là cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô nhanh chóng đi tới cửa sổ, tuy là lúc này đang ở lầu hai mươi hai, nhưng mà
Tô Khiết vẫn có thể nhìn ra được xe đang dừng ở cổng.
Tô Khiết âm thầm hít vào một hơi, có làm như thế nào cô cũng không ngờ được anh sẽ đến đón cô
Xe của anh lại dừng ở dưới cổng chính của Tô thị như vậy, kêu cô làm sao đi xuống dưới đây?
Bây giờ cách thời gian tan làm không bao lâu, đây là thời gian cao nhất mà nhân viên rời khỏi công ty.
“Năm phút sau tôi mà còn chưa thấy được em, hậu quả em tự gánh vác.
” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần lại truyền đến một lần nữa, ý tứ uy hiếp kia lại rõ ràng hơn.
“Anh dừng xe ở cửa chính quá rêu rao, nếu không thì anh chuyển xe đến nơi khác đi, đổi thành gara dưới tầng hầm có được không?” Tô Khiết thử thương lượng với anh, ở cổng chính của công ty thì thật sự quá huênh hoang rồi.
“Em vẫn còn bốn phút.
” Nhưng mà thái độ của cậu ba Nguyễn rất rõ ràng, không thể thương lượng được.
Mẹ kiếp!
Giờ phút này Tô Khiết cảm thấy phát điên, hôm nay người này nổi điên làm gì vậy chứ?
Nhưng mà cô biết là anh nói được thì làm được, nếu như cô không xuống dưới trong thời gian đã hẹn thì thật sự không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Một giây sau, Tô Khiết dọn đồ đơn giản một chút rồi sau đó nhanh chóng xông ra khỏi phòng làm việc, may mắn là có thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc nên cô không cần phải chờ thang máy.