“Mẹ yên tâm đi, không làm phiền hai người được đâu.
Vì anh con với chị dâu không có ngủ chung phòng mà.” Mộng Nhược Đình không nghĩ nhiêu, bột miệng nói luôn ra.
“Không ngủ cùng phòng? Ý con là hai đứa nó ngủ riêng hả?” Mộng Thu Quỳnh ngẩn người, kết hôn rồi lại ngủ riêng phòng, thế này thì chắc chắn có vấn đề rồi.
Ngay lúc này, Mộng Nhược Đình đã gõ cửa phòng Nguyễn Hạo Thần.
Nguyễn Hạo Thần có thói quen thức dậy sớm, lúc này đã xếp gọn chăn gối cả rồi.
Mộng Nhược Đình bèn bước luôn vào phòng, nhớ ra là anh chuẩn bị nói chuyện điện thoại với mẹ, thế là đóng luôn cửa phòng lại.
“Điện thoại của mẹ này.” Mộng Nhược Đình đưa điện thoại đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần.
“Mẹ.” Nguyễn Hạo Thần bắt máy, trầm giọng, vẻ mặt không có bất cứ điều gì bất thường, giọng nói vẫn như mọi khi.
“Mẹ nghe Nhược Đình nói con kết hôn rồi?” Nhược Đình đã đưa điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần rồi, Mộng Thu Quỳnh chỉ còn cách thuận theo ý Mộng Nhược Đình mà hỏi thôi.
Đương nhiên bà cũng có quan tâm nữa.
“Vâng.” Nguyễn Hạo Thần cũng không bất ngờ, làm sao anh có thể không nhận ra được chút ý tứ đó của Mộng Nhược Đình được.
“Đình Đình nói đó là một cô gái rất tốt” Mộng Thu Quỳnh nghe câu trả lời đơn giản đến không thể đơn giản hơn của con trai, thật tình không nghe ra được thông tin gì cả.
“Dạ.” Nguyễn Hạo Thần vẫn cứ kiểu trả lời đơn giản đến không thể đơn giản hơn đó.
“Kết hôn rồi thì đừng cứ kiểu lạnh lùng ngày trước nữa, đừng có dọa con người ta sợ.” Có điêu lần này, Mộng Thu Quỳnh bỗng nhiên bật cười, vẫn là bà hiểu con trai mình.
Nếu như thẳng thắn thừa nhận một người con gái tốt như vậy thì đây chắc chắn là lần đầu tiên trong đời luôn rồi.
Nguyễn Hạo Thần thâm hừ một tiếng lạnh nhạt, dọa cô sợ ư? Cô là kẻ nhát gan vậy sao chứ?
“Lần sau con về thì sẽ dắt cô ấy về cho mẹ gặp nhé.” Nguyễn Hạo Thần hiểu rõ mẹ mình lo lắng điều gì.
Mà anh cũng biết dù có nói thêm bao nhiêu lời nữa thì cũng không bằng một hành động trực tiếp.
Mộng Nhược Đình thấy bất ngờ khi nghe được lời này của anh trai, đôi mắt đột nhiên mở to, vẻ mặt khó tin nhìn Nguyễn Hạo Thần.
Cô, vừa nãy cô không nghe nhầm đấy chứ?
Anh hai bảo sẽ đưa chị dâu về gặp mẹ?
Sao có thể thế được? Sao thế được chứ?
Mộng Thu Quỳnh cũng bất ngờ, bàn tay đang câm điện thoại cũng không kìm được run rẩy.
Lời này của con trai khiến bà vừa mừng vừa lo.
“.” Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó có tiếng thở dài: “Thôi quên đi, chuyện năm đó, nhà họ Nguyễn không cho phép bất bất cứ ai đến, sợ là sợ vợ của con thôi, nhưng con bé biết được thì với con cũng là một chuyện tốt, con đừng nói cho nó biết chuyện của mẹ, sau này cũng đừng bảo Đình Đình đến chỗ của con nữa, tránh để xảy ra hiểu lầm không cần thiết.”
Trong giọng nói của Mộng Thu Quỳnh lộ rõ sự chờ mong nhưng lại không thể không từ bỏ.
Bà hiểu rất rõ rằng, người nhà họ Nguyễn không muốn để cho bất cứ ai biết được chuyện năm xưa, nếu không nhà họ Nguyễn cũng sẽ không tuyên bố với bên ngoài rằng bà đã chết, thậm chí còn làm tang lễ cho bà nữa.
Bà đã rời khởi thành phố A hai mươi năm trời và chưa một lần trở lại, không phải là bà không muốn mà là không dám, bà đã nằm lòng thế lực nhà họ Nguyễn cũng như tác phong của ông cụ Nguyễn.
Năm đó, bà nhớ con đến phát rồ phát dại, nhớ đến mức cả trong mơ cũng khóc.