“Tô Khiết, một tiếng sau, nếu tôi không nhìn thấy bóng dáng cô trong nhà, vậy thì cô tự gánh chịu hậu quả đi.
” Dương
Tàm Chiêu không nghe thấy tiếng cô đáp, mà giờ anh cũng không muốn nghe thấy cô nói gì cả, nên dứt khoát lên tiếng uy hiếp.
Miệng bạn nhỏ Vũ Kỳ lại mếu máo, định cướp mẹ bé đi nữa sao, thật quá đáng, còn hung dữ như thế, hừ.
Đường Vũ Kỳ dứt khoát cúp máy, bé ngẫm nghĩ một lát, rồi xóa lịch sử cuộc gọi lúc nãy, sau đó tắt nguồn điện thoại của Tô Khiết.
Ai bảo chú hung dữ, ai bảo chú muốn cướp mẹ cháu.
Bé tắt nguồn điện thoại của mẹ rồi đó, để xem chú tìm mẹ thế nào.
Nguyễn Hạo Thần thấy cuộc gọi đã bị ngắt thì sửng sốt hai giây, rồi ánh mắt bùng lên lửa giận, Tô Khiết thế mà cúp điện thoại anh?
Anh thầm hít sâu một hơi, rồi gọi tới lần nữa.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
”
Giờ Nguyễn Hạo Thần thật sự có một kích động muốn giết người, cô không chỉ cúp điện thoại của anh, mà còn tắt nguồn nữa.
Được, rất tốt.
Mà lúc này, khi cúp máy xong, bé con nào đó chuyên bẫy mẹ, ngẫm nghĩ một lát, rồi vội vàng chạy tới phòng anh trai mình.
“Anh ơi, lúc nãy có người gọi cho mẹ, còn rất hung dữ nữa.
” Đường Vũ Kỳ bĩu môi, rất bất mãn đi tố cáo anh trai nhà mình.
“Là ai thế?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo tuyệt đối không cho phép người khác hung dữ với mẹ.
“Hình như là chồng mẹ đó.
” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không hề giấu giếm vấn đề này, vì bé hiểu rõ anh mình à.
Mắt Đường Minh Hạo lóe lên, chồng mẹ hung dữ với mẹ ư?
“Vậy chú ấy nói những gì?” Lúc hỏi câu này, giọng nói bạn nhỏ Đường Minh Hạo hơi lạnh lẽo.
“Em không nghe rõ chú ấy nói gì, nhưng chú ấy rất hung dữ, rất dọa người, còn dám hung dữ, uy hiếp với mẹ như thế, thật quá đáng mà.
” Vẻ mặt bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ hiện lên sự tức giận rất rõ.
“Ừm, rất quá đáng.
” Đường Minh Hạo gật đầu, đã hung dữ còn uy hiếp mẹ, thật quá đáng.
“Nên em cúp máy luôn.
” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, vẻ mặt rất đắc ý.
“Ừm, em cúp máy là đúng.
” Đường Minh Hạo cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát gật đầu, khen ngợi hành động của em gái.
Dám hung dữ với mẹ, cúp điện thoại của chú là nhẹ đấy.
“Anh à, chú ấy hung dữ như vậy, ngộ nhỡ chú ấy lại gọi tới làm mẹ khóc thì sao ạ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhíu mày, dường như hơi lo lắng và phiền não.
Đường Minh Hạo sửng sốt, rồi nhìn cô bé, ánh mắt hơi lóe lên: “Cho nên?”
Cậu bé luôn cảm thấy em gái mình vẫn chưa nói hết câu này, có lẽ vẫn còn vế sau nữa.
“Nên em tắt nguồn điện thoại của mẹ luôn, anh à, anh nói xem em làm có đúng không?” Đường Vũ Kỳ nhìn cậu bé, dáng vẻ
giống hệt một em bé ngoan ngoãn đang đợi khen thưởng.
“Ừm, đúng.
” Đường Minh Hạo gật đầu, dám hung dữ với mẹ, còn uy hiếp mẹ nữa, quả thật không thể tha thứ được.
“Dạ, nếu anh đã nói đúng, vậy thì không còn vấn đề gì nữa.
” Đường Vũ Kỳ mỉm cười ngọt ngào.