Lúc này, mặc dù cô mặc một chiếc áo choàng phù thủy màu trắng, trên đầu đeo một món đồ trang sức lộng lẫy, khéo léo che giấu dáng người cùng phần đầu của mình, nhưng anh vẫn nhận ra cô!!
Khóe môi của anh chậm rãi nhếch lên, hiển nhiên là anh không quá vội vàng, đây là địa bàn của anh, anh đã giăng lưới khắp nơi rồi! Hiện tại đã xác định được mục tiêu, sao anh có thể để cô chạy thoát chứ?
Anh để cho cô đắc ý một lúc thôi vì trò hay còn ở phía sau!!!
Anh tạm để cho cô đắc ý một lúc, trò hay còn ở phía sau.
Nhưng mà khi anh định cất bước đuổi theo, sắc mặt lại hơi thay đổi, vì anh đột nhiên phát hiện, giày của mình bị dính chặt vào sàn nhà, không thể nào di chuyển được.
Mà lúc này Tô Khiết đang chạy nhanh về phía thang máy.
Cả người cô đây ‘Máu’, nên không ai dám cản cô lại, mà cậu ba Nguyễn thì vẫn không động đậy được…
Tay Tô Khiết kéo một cô gái, có lẽ do đang sợ đến choáng váng, nên cô ta không hề giãy dụa, mặc cho Tô Khiết kéo mình chạy ra ngoài.
Thang máy khác vẫn dừng ở tầng một, chỉ có thang máy chuyên dụng nào đó dừng ở tầng ba.
Tô Khiết cười khẽ, rõ ràng Nguyễn Hạo Thần đi lên bằng thang máy chuyên dụng, như vậy thì cô càng có nhiều thời gian hơn.
Tô Khiết đi thẳng vào thang máy chuyên dụng, ngay khi thang máy khép lại, cô nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đã rời khỏi đại sảnh.
Không thể không nói, Nguyễn Hạo Thần phản ứng rất nhanh, động tác cũng rất nhanh, có điêu vẫn chậm một bước.
“Bye.” Ngay trong khoảnh khắc thang máy khép lại, Tô Khiết hết sức ‘lễ phép’ vẫy tay với anh.
Lúc này hai người đều đeo mặt nạ, không nhìn thấy mặt nhau, nhưng anh vẫn nhìn ra sự phách lối đắc ý của cô, mắt anh híp lại nhìn giống như đang cười, chỉ là thoạt nhìn nụ cười đó khiến người ta run như cầy sấy.
Giỏi, thật sự rất giỏi!
“Cô Kiều, xin cô giúp một chuyện.” Trong thang máy, Tô Khiết nhìn cô gái vừa bị cô kéo theo, thái độ khách khí mà thành khẩn, dù sao giờ đây cô cân xin người ta giúp đỡ.
“Cô là ai chứ? Tại sao tôi phải giúp cô?” Kiều Thiên Lý liếc mắt, vẻ mặt khinh thường và không kiên nhẫn.
Thời gian cấp bách, Tô Khiết không kịp nói nhiều, cô kề vào tai Kiêu Thiên Lý nói nhỏ vài câu, sắc mặt Kiều Thiên Lý nhanh chóng thay đổi, ánh mắt chất chứa sự hoảng sợ, âm thầm nghiến răng: “Cô muốn tôi làm thế nào?”
“Cô hãy mặc cái này vào, nếu thang máy dừng lại tại tầng một, cô sẽ giả bộ bị thương lao ra ngoài.” Tô Khiết cởi trường bào ma thuật tràn đầy ‘Máu tươi’ đưa cho Kiều Thiên Lý.
Cô biết chắc chắn ở tầng một có người đang chờ để ngăn cản mình.
Mặc dù đây là thang máy chuyên dụng của lãnh đạo khách sạn, nhưng chắc chăn sẽ bị dừng ở tâng một, nên cô nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, thành bại nằm ở hành động này.
Kiều Thiên Lý không hề tình nguyện, nhưng lại không thể không làm theo.
Như Tô Khiết dự kiến, quả nhiên thang máy dừng lại ở tầng một, cửa thang máy mở ra.
Nhìn thấy trong thang máy chuyên dụng không phải là tổng giám đốc của bọn họ, quản lý Lý khẽ giật mình: “Cản bọn họ lại.”
Mấy người phía ngoài nhanh chóng vây quanh, nhưng vào lúc này, Kiều Thiên Lý cả người đầy “máu” đột nhiên lao ra ngoài.
“Ồ, cô gái này, cô không sao chứ?” Bất ngờ nhìn thấy mà giật mình khiến đám người kinh hãi trợn mắt há mồm.
Tô Khiết nhanh chóng bấm nút đóng cửa, không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, cửa thang máy đã đóng lại, nhanh chóng hạ xuống bãi đậu xe ngầm.
Lúc này, dù họ muốn ngăn lại cũng không có khả năng.
“Nhanh, mau đuổi theo, nhất định phải cản bọn họ lại.” Quản lý Lý phản ứng khá nhanh, biết bị mắc lừa, nên liên tục sai người đuổi theo.
Tuy nhiên trong lúc bối rối hoảng sợ, đám người chắc chắn sẽ chậm trễ một chút.