Tô Khiết hơi nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm, nhưng cô đã đến rồi, còn là ông nội dẫn tới, cho nên cô không thể rời khỏi ngay bây giờ được.
“Khiết Khiết, bà nội Hinh của con không khoẻ lắm, ông nội dẫn bà đi nghỉ ngơi trước, con tiếp khách giúp ông nội nhé.
” Ông cụ Tô vốn sắp xếp buổi tiệc gặp mặt vì Tô Khiết, ông cụ sợ mình ở đây mấy người trẻ tuổi sẽ gò bó, cho nên bèn tìm cớ rời khỏi.
Ông cụ Tô sợ mình đi rồi Tô Khiết cũng lén rời đi, cho nên cố ý bảo cô tiếp khách giúp mình.
Ông cụ nói xong, không đợi Tô Khiết từ chối đã dẫn bà cụ Hinh rời khỏi.
Tô Khiết thầm thở dài, hôm nay cô bị ông nội gài bẫy rồi ư? Vừa nhìn cảnh này đã biết ông cụ có mục đích khác.
Tuy lúc ông cụ Tô rời đi có dặn cô tiếp khách, như cô vẫn tìm một cơ hội lặng lẽ rời đi.
“Cô cả, đây là Coca của cô, ông Tô biết cô không uống rượu nên cố ý dặn dò.
” Nhưng còn chưa đợi cô rời đi, một nhân viên bán hàng bưng Coca đi tới trước mặt cô.
Nhân viên phục vụ đưa Coca bị bỏ thuốc đến trước mặt Tô Khiết, dù sao cũng có tật giật mình, nên cô ta luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào cô.
“Được, cảm ơn.
” Tô Khiết mỉm cười, nhận lấy.
Nhân viên phục vụ thầm thở phào một hơi, vô thức đưa mắt nhìn về phía Tô Nghiên Nghiên.
Tô Nghiên Nghiên luôn lén chú ý đến Tô Khiết nhìn thấy cô nhận lấy ly Coca bị bỏ thuốc thì thoáng đắc ý, tiếp theo có trò hay để xem rồi.
Dụ Vỹ Luân nhìn hết mọi chuyện vào mắt, anh ta mím môi nhìn thoáng qua Tô Nghiên Nghiên với vẻ mặt phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Không phải chứ, Tô Khiết dễ bị lừa như thế sao.
” Cậu năm Tào hóng chuyện trên lầu nhíu mày: “Tô Khiết khỏi bệnh rồi, nhưng lại không biết đề phòng người khác, vẫn quá ngu ngốc.
”
Nguyễn Hạo Thần từ từ cong môi, anh không tin cô sẽ dễ mắc mưu như thế.
Tào Du không biết cô là Mrs Đường, nhưng anh biết, anh biết mình đoán không sai.
Hôm nay anh không đi thẳng đến sảnh lớn mà chọn đứng trên đây quan sát, là vì để phát hiện một chút sơ hở của cô.
Trong sảnh lớn, Tô Khiết từ từ bưng ly Coca kia lên đến gần bên môi…
Trong chốc lát, nét mặt của mấy người đều thay đổi.
Nhân viên phục vụ chột dạ sợ hãi, Tô Nghiên Nghiên căng thẳng chờ mong, Dụ Vỹ Luân chần chừ đấu tranh.
Nét mặt Nguyễn Hạo Thần vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Khiết.
Nhưng nghĩ đến trước giờ cô vẫn rất cảnh giác, vì đề phòng cô phát hiện, anh bèn giấu đi sự sắc bén trong mắt mình đi.
“Anh ba, rõ ràng trong Coca kia có để thuốc, nếu bây giờ cô ấy uống vào, chỉ sợ…” Cậu năm Tào lại có hơi nôn nóng.
Nhưng Tô Khiết cũng không uống, ngay sau đó, cô lại dời ly Coca ra khỏi miệng.
Tô Khiết nhẹ nhàng lắc lư ly Coca, ánh mắt chứa ý cười nhìn về phía Tô Nghiên Nghiên, khoé môi hơi cong lên.
Tô Nghiên Nghiên thấy ánh mắt của cô thì hoảng hốt, lúc này rõ ràng Tô Khiết đang cười, nhưng lại khiến cô ta cảm thấy cả người lạnh như băng, lông tơ cũng dựng thẳng lên.
Trên lầu, Nguyễn Hạo Thần cười khẽ, quả nhiên không khiến anh thất vọng.
Nếu cô đã phát hiện, vậy tiếp theo…
“Phát hiện rồi sao?” Cậu năm Tào nhìn thấy phản ứng tiếp theo của Tô Khiết thì hơi ngơ ngác, nhưng lại nhanh chóng trở nên hưng phấn: “Nếu cô ấy đã phát hiện vậy tiếp theo sẽ thế nào? Có thể đổ hết vào miệng Tô Nghiên Nghiên không?”