Chương 505
“Đại ca, anh phải ngủ cùng cô ấy, ngủ đến khi cả thể xác và trái tim cô ấy đều chỉ có anh, vậy là anh thắng rồi, đến lúc đó Đường Bách Khiêm kia là cái thá gì chứ?” Người ở đầu bên kia đưa ra một kết luận rất khí phách, nghe có vẻ như đang truyền đạt kinh nghiệm.
Mắt Nguyễn Hạo Thần lóe lên, vẻ mặt bỗng hiện lên tia khác thường, nhưng không nói gì, mà cúp máy luôn.
Trong một biệt thự nào đó, Đường Lăng đang nhìn bầu trời sao mờ mịt, tâm tư bay xa, có phải anh nên đẩy nhanh tốc độ những chuyện anh định làm không?
“A lô.
” Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên, anh liếc nhìn màn hình rồi nghe máy, giọng nói lạnh lùng sắc bén như màn đêm.
“Cậu ba đã hạ lệnh sai người tìm kiếm Đường Bách Khiêm, còn gây ra động tĩnh rất lớn.
” Giọng nói ở đầu bên kia rất cung kính , thận trọng.
“Đây đúng là chuyện tốt.
” Đường Lăng khẽ cười, đôi mắt sâu thẳm gần như ẩn vào bầu trời đầy sao, sâu không thấy đáy, không ai có thể nhìn thấu mọi thứ đang ẩn giấu sâu trong ánh mắt này.
Người ở đầu bên kia im lặng, rõ ràng đang chờ anh căn dặn.
“Cậu nhanh chóng hoàn thành chuyện tôi giao cho cậu đi.
” Đường Lăng ngừng một lát rồi hạ lệnh, lúc nói, khóe miệng anh còn khẽ cong lên, người khác cũng hành động rồi, quả thật càng đẩy nhanh tốc độ cho anh.
Lúc này, trong biệt thự, Tô Khiết đã tắm xong rồi, cô hận không thể lập tức sà xuống giường rồi đánh một giấc thật ngon, nhưng giờ cô thật sự rất đói.
Nên cô xuống lâu ăn cơm trước.
“Mợ chủ, tôi đã nấu cơm xong rồi.
” Chị Lưu thấy cô xuống lầu thì lần lượt dọn thức ăn đã nấu xong ra.
Tô Khiết thật sự rất đói, nên ăn rất nhanh, chị Lưu thấy dáng vẻ này của cô thì hơi ngạc nhiên, cả ngày hôm nay mợ chủ chưa ăn gì à?
Có lẽ cậu chủ cũng sắp về rồi!
Rốt cuộc cả ngày hôm nay mợ chủ đã đi đâu thế? Mợ chủ nói cô ấy chỉ đi làm thôi, nhưng nếu cô ấy đi làm, vậy tại sao cậu chủ lại không tìm được cô ấy chứ?
“Mợ chủ, cậu chủ đã tìm cô cả ngày rồi.
” Chị Lưu cảm thấy mình nên nhắc nhở mợ chủ, để cô ấy chuẩn bị chút tâm lý.
Tô Khiết bỗng ngừng động tác, Nguyễn Hạo Thần đã tìm cô cả ngày rồi ư? Vậy là sao?
Anh tìm cô, còn tìm cả ngày nay nữa.
Anh tìm cô làm gì? Chẳng lẽ anh muốn tính sổ với cô à?
Sáng nay lúc cô tỉnh dậy, Nguyễn Hạo Thần đã rời đi rồi, cô vốn tưởng rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, nhưng anh tìm cô cả ngày nay là sao thế?
“Sao chị biết anh ấy tìm tôi cả ngày?” Tô Khiết cảm thấy câu nói của chị Lưu có vấn đề, chị ấy biết Nguyễn Hạo Thần tìm cô là chuyện bình thường, nhưng sao chị ấy lại biết anh tìm cô cả ngày chứ?
Tô Khiết cảm thấy chị Lưu đã nói hơi khoa trương rồi!
“Lúc sáng cậu chủ có về đây một lần, buổi trưa lại về lần nữa, còn buổi chiều thì liên tục gọi về mấy cuộc, luôn hỏi mợ chủ đã về chưa?” Chị Lưu là người thành thật, nghe Tô Khiết hỏi thế thì thành thật trả lời.
Mà Tô Khiết nghe cô ta nói thế thì sắc mặt thay đổi ngay, xem ra những lời chị Lưu nói lúc nãy không hề khoa trương chút nào.
Có cần đến thế không? Vậy mà anh lại tìm cô cả ngày trời? Hôm nay anh không phải làm chuyện gì khác à?
Hơn nữa, cô chỉ đi làm thôi mà, buổi tối sẽ về nhà ngay, anh cần gì phải tìm cô gấp gáp như thế?
Tất nhiên trong lòng Tô Khiết cảm thấy rất rất lo lắng về chuyện tối qua.