Chương 530
Nguyễn Hạo Thần đối xử đặc biệt với cô, anh ta nhìn thấy rõ ràng.
Chuyện của Lý Hùng là một chứng cứ tốt nhất.
Nếu đã như vậy, anh đi cầu hôn Nguyễn Hạo Thần có thể trơ mắt nhìn anh ta thuận lợi cưới Tô Khiết về nhà họ Liên không?
Anh ta cảm thấy không có khả năng đó.
Chỉ là cho dù không biết không thể nào nhưng anh ta vẫn muốn đi cầu hôn, vẫn muốn cưới cô.
Nguyễn Hạo Thần thích, anh ta cũng thích, cuối cùng ai có thể ôm được người đẹp về thì phải xem bản lĩnh của từng người rồi.
Diêu Hoa Hoa ngạc nhiên, con trai của bà ta tệ đến vậy sao?
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Con mau đi chuẩn bị một chút, cố gắng đi cầu hôn sớm một chút.
Nếu hôm nay không kịp thì ngay mai đi đi, nếu chậm trễ không chừng bị người khác cuỗm tay trên mất.” Ông cụ Liên chỉ là thuận miệng nói như vậy, ai ngờ lại nói trúng rồi.
“Dạ được.” Tuy Diêu Hoa Hoa không hài lòng lắm, thế nhưng ông cụ đã lên tiếng, con trai của bà cũng chịu, cho nên bà ta cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Đương nhiên bà ta cũng nghĩ tin đồn không nên tin tưởng hoàn toàn.
Cho nên bà ta cũng muốn đi xem rốt cuộc tình trạng của cô cả nhà họ Tô ra sao?
Cậu Liên hơi cong khóe môi, lúc này mới sải bước lên lầu.
Chỉ có điều lần này bước chân của anh ta dường như nhẹ hơn rất nhiều.
Mấy ngày tiếp theo Tô Khiết cảm thấy mình hoàn toàn sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nguyễn Hạo Thần quả thực không phải là người, không phải người mà!
Mỗi buổi tối cô đều bị anh “giày vò” đến “Chết đi sống lại”.
Cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa thì cô sẽ điên mất, “trả nợ” không nhất thiết phải trả bằng cách này.
Cô cảm thấy cô nhất định phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Cô cảm thấy mình trả nhiều ngày như vậy rồi, chắc cũng đã trả rồi.
Ăn cơm tối xong nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần lại theo thói quen vào phòng cô lần nữa, Tô Khiết xoay người muốn đẩy anh ra khỏi phòng.
“Ngày mai anh phải đi công tác.” Nhưng Nguyễn Hạo Thần đã nhanh hơn một bước ôm cô, hôn lên môi cô, trong giọng nói buồn bực mang theo mấy phần không nỡ “Được á.” Tô Khiết nghe anh nói vậy thì nhất thời vui mừng, vì quá vui sướng nên đã mừng ra mặt.
“Sao thế? Anh đi công tác em rất vui phải không?” Nguyễn Hạo Thần nheo mắt, cực kỳ nguy hiểm nhìn cô.
Ừm.
Cô là rất vui, anh đi công tác rồi cô có thể không cần đêm nào cũng trả nợ, hơn nữa cô cũng có thể tự do rồi, có thể đi xem cục cưng của cô rồi.
Cô đã có mấy ngày không gặp cục cưng của cô rồi.
Nhưng mà đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của anh lúc này, rốt cuộc Hành Tô Khiết cũng không dám nói ra, dưới ánh mắt uy hiếp của anh, cô đành phải nói trái ý mình: “Sao được chứ, không có, tuyết đối không có!”
“Ừm, nếu em không nỡ xa anh như thế, vậy tối nay đừng ngủ nữa.
Hửm?” Khóe môi anh hơi nhếch lên, lúc này hơi thở mập mờ kia mặc kệ ai cũng biết lúc này anh đang nghĩ gì rồi.
Không? Không ngủ? Tô Khiết toàn đơ người.
Lại là một buổi tối không ngủ? Anh, anh điên rồi sao?
Còn có, cô không nỡ xa anh sao?
Tô Khiết hoàn hồn, theo bản năng muốn bỏ chạy, Nguyễn Hạo Thần sao có thể cho cô cơ cơ hội chạy trốn chứ?
Nguyễn Hạo Thần đặt cô xuống giường ngay lập tức.
Sau đó thật sự lại là một đêm không chợp mắt…