Chương 546
“Ông thua rồi, thua tâm phục khẩu phục, lần đầu tiên trong đời ông thua tâm phục khẩu phục như thế.” Tính tình của ông cụ Liên từ trước tới giờ chưa từng chịu thua, nhưng lần này ông thật lòng chịu thua.
“Thắng thua không quan trọng, quan trọng là quá trình.” Tô Khiết nghĩ trong hoàn cảnh này vẫn nên an ủi ông cụ Liên vài câu mới thích hợp.
“Cháu nói nhẹ nhàng làm sao! Sao không quan trọng được chứ? Nếu ông thắng ông dự định ngày mai sẽ bảo cháu và Liên Cung đi nhận giấy kết hôn đấy.
Bây giờ còn nói gì được nữa đâu.” Ông cụ Liên nghĩ tới chuyện này thì khó chịu, ông phát hiện ông đã mắc bẫy cô nhóc này, nếu biết trước thì ông đã không cược với cô rồi.
Nếu không cược thì hôm nay cho dù có mang tiếng không biết xấu hổ ông cũng phải giải quyết cho xong chuyện hôn sự này.
Tô Khiết ngạc nhiên, cô đúng là không nghĩ tới ông cụ Liên còn có ý nghĩ thế này, may mà cô đã thắng.
“Nhóc con à, thật ra Liên Cung nhà ông không tệ đâu, cháu hãy suy nghĩ kỹ lại đi.
Còn nữa nhà họ Liên chúng ta tuyệt đối dân chủ, cháu gả vào nhà họ Liên của ông chắc chắn sẽ không bị bắt nạt đâu.” Lúc này ông cụ Liên đang cố hết sức để cứu vấn tình hình, hơn nữa cô nhóc này lại rất hợp với tính ông, nếu có gả thì chỉ có thể gả cho nhà họ Liên.
“Thật sao? Nhưng cháu cảm thấy bà Liên rất sợ ông.” Tô Khiết bĩu môi, tỏ vẻ không tin lời ông.
Cô cảm thấy nói chuyện với ông cụ Liên rất vui, cho nên cô cũng thoải mái hơn một chút.
“Cô ta sợ ông là bởi vì tính tình của cô ta quá yếu đuối chứ không phải nhà họ Liên chúng ta bắt nạt cô ta.
Nếu cháu gả đến nhà họ Liên của ông, cháu sẽ sợ ông sao?” Ông cụ Liên hơi cau mày nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.
Nghe những lời này ngược lại Tô Khiết cũng không phản bác, cô quả thật sẽ không sợ ông.
Ông cụ Liên thoạt nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng thật ra con người ông rất tốt.
“Ông cụ Liên, con có chút việc cần làm cho nên phải rời khỏi đây, không thể ở lại ăn cơm tối với ông được rồi.” Tô Khiết nghĩ hiếm lắm Nguyễn Hạo Thần mới đi công tác, cô phải thừa dịp này ở bên cạnh hai cục cưng mới được.
Bây giờ thời gian đã không còn sớm nữa, nếu cứ rề rà ở chỗ này hai cục cưng của cô sẽ ngủ mất.
“Nhóc con này, cháu đúng là hẹp hòi mà!” Ông cụ Liên hơi khó chịu trừng mắt với cô, nhưng ông nhìn ra được hình như Tô Khiết quả thật có chuyện gấp cho nên ông cũng không muốn miễn cưỡng cô.
“Bây giờ cháu đi cũng được, có điều cháu còn phải đánh cờ với ông một lần nữa.
Thời gian do cháu quyết định.
Mấy người trẻ tuổi các cháu bận rộn, nhưng ông già như ông đây thì có rất nhiều thời gian.” Ông cụ Liên thật lòng thích Tô Khiết cho nên ông rất mong có cơ hội gặp lại cô, đồng thời cũng muốn tạo thêm nhiều cơ hội cho cháu trai của ông.
“Dạ được.” Tô Khiết thật sự không thể từ chối yêu câu này của ông cụ Liên.
“Ông nội à, tình hình thế thế nào rồi?” Liên Cung đã ở bên ngoài đợi cả buổi vì thế sau khi thấy hai người bước ra anh ta liền vội vàng bước tới, trên mặt mang theo mấy phần sốt sắng.
“Đi thôi, về nhà.” Ông cụ Liên nhìn anh ta, âm thầm lắc đầu.
“Hả? Về nhà? Ông ơi, tình hình thế nào rồi?” Liên Cung hơi nghệt mặt ra.
Lúc ông nội tới đây “Khí thế hùng hổ”, sao mà vừa đánh cờ xong lại ủ rũ ra về chứ?
“Chuyện của bọn trẻ các con thì các con tự giải quyết đi, ông già như ông sẽ không nhúng tay vào làm gì.” Đương nhiên ông cụ Liên sẽ không nói cho Liên Cung biết bởi vì ông đánh cờ thua Tô Khiết cho nên mới không thể giúp anh ta cầu hôn được.
“Ông nội, thái độ của ông thay đổi quá nhanh thì phải.
Đã xảy ra chuyện gì sao? Không phải ông bị mắc bẫy của cô ấy đấy chứ?” Liên Cung hiểu Tô Khiết, cũng hiểu ông cụ cho nên liên đoán ra được tình hình đại khái.
“Thằng nhóc thối tha, cháu nói chuyện kiểu gì thế? Sao con lại dám nói ông mắc bẫy của con bé chứ? Tô Khiết là một cô bé hiểu chuyện như vậy lẽ nào con bé có thể lừa phỉnh ông sao? Ông chỉ cảm thấy con cháu có phúc của con cháu, có một số chuyện ông già như ông cũng không tiện can thiệp quá nhiều.” Ông cụ Liên trừng mắt liếc nhìn Liên Cung.