Chương 572
Tịch Xuyên nói tới đây thì hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Nếu em không thể tha thứ cho anh, vậy em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không? Anh bảo đảm sau này sẽ bảo vệ em thật tốt, dù tương lai anh có quên chính mình, cũng sẽ không bao giờ quên em nữa.
”
Tịch Xuyên liên tục nói ra những câu cảm động lòng người, e là bất kỳ người phụ nữ nào nghe thấy điều này cũng bị cảm động.
Huống hồ cô là người phụ nữ luôn yêu anh sâu đậm.
Mắt Hứa Dinh Dinh đã ngấn lệ, nhưng trên mặt lại mang ý cười, nếu đây là sự thật hai năm trước, vậy thì anh không còn lỗi lầm nào nữa, mà ngược lại cô đã hiểu lầm anh, đây đều là lỗi của cô.
Tịch Xuyên thấy cô như vậy thì càng chắc chắn hơn, anh vươn tay, lau nước mắt trên khóe mắt cô, rồi nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Anh thấy hai bé con đang mở to mắt nhìn mình thì không khỏi cười nói: “Hai đứa bé này là con anh à?”
Anh tưởng lúc nãy cô phủ nhận là vì cô giận anh, nên cố ý lừa anh, nếu giờ hiểu lâm đã được giải thích rõ ràng rồi, vậy thì chắc chắn cô sẽ không phủ nhận nữa đâu.
“Không phải đâu.
” Hứa Dinh Dinh sửng sốt rồi chậm rãi lắc đầu.
Tịch Xuyên sửng sốt, nhìn cô hơi khó tin, cô đang nói đùa với anh đúng không?
Nhưng anh thấy ánh mắt của cô rất nghiêm túc, chứ không phải đang nói đùa, có lẽ cô đang nói thật với anh.
“Bọn trẻ thật sự không phải con anh à? Em đang lừa anh đúng không?” Tịch Xuyên không thể chấp nhận đòn đả kích tàn nhẫn đó, cũng không thể chấp nhận việc hai đứa con vừa mới tới tay đã bay đi mất.
“Em không lừa anh đâu, bọn trẻ thật sự không phải con anh, cũng không phải con em sinh ra, em chỉ là mẹ nuôi của tụi trẻ thôi.
” Hứa Dinh Dinh thấy anh như vậy thì không khỏi bật cười.
Tất nhiên cô giải thích như vậy đã đủ rồi, nhưng Tịch Xuyên vẫn không tin.
Bọn trẻ đều không phải con do người phụ nữ của anh sinh ra, vậy thì tụi trẻ có thể là con anh à?
Tịch Xuyên nhất thời sửng sốt, lúc nãy anh đắc ý khoe khoang với anh ba như vậy, không ngờ cuối cùng lại là kết quả này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Nếu em là mẹ nuôi, vậy thì anh là ba nuôi.
” Nhưng Tịch Xuyên nhanh chóng định thần lại, rồi bổ sung một câu.
“Phì, anh đúng là biết chiếm tiện nghi mà.
” Hứa Dinh Dinh khế mắng anh một câu, trên mặt cũng hơi đỏ ửng.
“Lúc nãy bé con đã gọi anh là ba rồi, nên anh chính là ba bọn trẻ.
” Mặt Tịch Xuyên càng đắc ý hơn.
“Sau này anh đừng nhắc chuyện của hai bé con trước mặt người ngoài nhé, nhà bọn trẻ không hy vọng chuyện hai đứa bị bại lộ, sợ bọn trẻ sẽ bị tổn thương.
” Hứa Dinh Dinh nghĩ tới tình huống đặc biệt của Tô Khiết và hai bé con, sợ Tịch Xuyên sẽ nói lung tung rồi gây nên những rác rối không đáng có.
“Ba mẹ ruột của bọn trẻ là ai thế?” Tịch Xuyên hơi sửng sốt, ánh mắt cũng mang theo vẻ nghi ngờ, rốt cuộc họ đang ở tình cảnh nào mà sợ chuyện bọn trẻ bị bại lộ chứ?
Giờ anh rất tò mò muốn biết ba mẹ ruột của bọn trẻ là ai?
Ba mẹ là người như thế nào mà sinh ra hai đứa con vừa đáng yêu xinh xắn, lại thông minh thế này chứ?
“Chuyện này tạm thời không thể nói cho anh biết được.
” Hứa Dinh Dinh nghĩ tới mối quan hệ giữa Tịch Xuyên và Nguyễn Hạo Thần, nên càng không thể nói nhiều với anh.
“Ngay cả anh cũng phải giữ bí mật à? Anh là ba nuôi tụi trẻ đó.
” Tịch Xuyên không vui, chủ yếu là vì anh không ngờ cô lại có chuyện giấu anh.