Thư kí Lưu nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Chủ tịch nhà mình thì hơi sợ hãi trong lòng, vì vậy anh ta đứng tại chỗ không dám di chuyển, chỉ hơi khó hiểu nhìn về phía Tô Khiết, đây không phải cô cả Tô ư?
Chẳng lẽ Chủ tịch muốn kết hôn với cô cả Tô ?
“Ngài Nguyễn?” Tô Khiết thấy anh không nhận bèn chớp mắt, biểu tình của cô dường như có thêm chút hoang mang.
Không phải anh đã nói, chỉ cần cô chủ động đến thì cô sẽ được quyết định mọi chuyện sao?
Đừng nói ngay cả một phần thỏa thuận mà anh cũng không đồng ý đấy nhé?
Nếu đúng là vậy, cô sẽ không thể không nghi ngờ thành ý của anh!
“Nghĩ cũng chu đáo lắm.” Trong ánh mắt nhìn cô của Nguyễn Hạo Thần dường như có thêm một chút lạnh, và như có thêm những thứ khác phức tạp hơn.
Người phụ nữ này suy nghĩ thật chu đáo, ngay cả thỏa thuận hôn nhân cũng đã viết xong rồi.
“Có vẻ như cô cũng không ngu ngốc.” Nguyễn Hạo Thần có hơi nghiêng người về phía cô, câu nói đó hàm chứa đôi chút thăm dò lẫn ám chỉ.
Lúc này đây, anh thực sự hi vọng cô có thể giả bộ ngu hơn chút, không cần phải thông minh như vậy.
Tô Khiết cố tình vờ như không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của anh và gật đầu nghiêm túc: “Ừm, ừm, thực ra tôi vẫn rất thông minh, nếu không ngài Nguyễn hãy suy nghĩ kỹ hơn chút đi.”
Hôm qua anh nói, sở dĩ anh cưới cô là vì cô không đủ thông mình.
Nếu anh cảm thấy cô không ngu chút nào, liệu anh có thay đổi ý định hay không?
Tối hôm qua, Tô Khiết đã suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
Cô cảm thấy Nguyễn Hạo Thần cưới cô thực sự có thể là vì cô không đủ thông minh.
Suy cho cùng, bây giờ Nguyễn Hạo Thần kết hôn cũng vì ông cụ Nguyễn bức bách quá gấp, chứ không phải vì muốn kết hôn thực sự.
Nếu tìm một người quá thông minh, có lẽ đến lúc đó sẽ ngấm ngầm mưu tính lấy tài sản của nhà họ Nguyễn, trong nhà quyền thế sợ nhất là việc này.
Mặc dù cô cũng biết với sự khôn khéo của Nguyễn Hạo Thần, khả năng bị người mưu hại không lớn, nhưng chắc cũng phải đề phòng bất trắc.
“…” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, lúc này anh bỗng không muốn nói chuyện với cô.
Trái ngược với sự buồn rầu của Nguyễn Hạo Thần lúc này, tâm trạng của Tô Khiết dường như rất tốt, khóe môi của cô cứ nhếch lên, nụ cười ấy vẫn rạng ngời và như còn chứa đôi chút mừng rỡ tươi sáng.
Tô Khiết nghĩ nếu không thể thỏa thuận, có lẽ cô cũng không cần đăng kí kết hôn với Nguyễn Hạo Thần .
Dù sao trên thế giới có nhiều phụ nữ như thế, anh có thể tìm thấy một người phù hợp hơn, với điều kiện của anh thì loại phụ nữ nào mà không có? Hoàn toàn không phải chỉ có một mình cô.
Tuy nhiên, những lời như vậy không thể do cô nói, mà phải được nói bởi Nguyễn Hạo Thần .
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô hơi chói mắt.
Được, được lắm, anh muốn xem thử cô có thể giả bộ cho tới khi nào?
Nguyễn Hạo Thần thình lình giơ tay cầm lấy tờ thỏa thuận trong tay cô và từ từ lật ra, nhưng khi thấy một đống nội dung lít nhít trên giấy, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần dần xấu đi.
Nguyễn Hạo Thần nhìn vào hàng chữ hôn nhân có hiệu lực trong một năm được gạch dưới nằm trên đầu, ở giữa là, nếu Ngài Nguyễn có được cổ phần của Nguyễn thị , cuộc hôn nhân có thể kết thúc sớm.
Hôn còn chưa kết mà cô đã nghĩ đến việc ly hôn.
Tô Khiết thấy được sắc mặt của anh lúc này không được tốt lắm nên không nói gì, mà đợi anh trả lời.
Nguyễn Hạo Thần dời mắt nhìn về phía Tô Khiết.
Khoảnh khắc này Tô Khiết vẫn còn hơi hồi hộp, thấy bộ dạng vừa rồi của anh có vẻ không vui lắm, không biết anh có đồng ý hay không..