CHƯƠNG 620
“Làm sao khiến bọn nó ly hôn được, hiện tại thằng nhóc thối kia không nghe chúng ta nói.
” Ông cụ Nguyễn cực kỳ tức giận, ngực phập phồng lên xuống, giọng nói cũng sốt ruột.
“Yên tâm đi, tôi có cách.
’ Bà cụ Nguyễn cong môi, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Kim Ngọc Ngân đứng bên cạnh nhìn tình hình như thế thì trên mặt cũng không nhịn được lộ ra ý cười, đấu đi, đấu đi, bọn họ đấu với nhau thì cô ta càng có lợi.
Nhà của Hứa Dinh Dinh.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của Tịch Xuyên rất nhanh, luật sư riêng của anh ta nhận được lệnh thì không bao lâu đã đưa hợp đồng đến đây.
Luật sư là người thông minh nên không đi lên lầu mà ở dưới lầu gọi cho Tịch Xuyên, Tịch Xuyên nghe điện thoại xong thì ậm ờ lên tiếng, cúp máy xong rồi xuống lâu lấy tài liệu.
Hứa Dinh Dinh cũng không nghĩ nhiêu cũng không hỏi gì, Tịch Xuyên cầm một chồng tài liệu rất dày đặt trước mặt cô, lúc anh ta muốn cô ký tên thì ngây người.
“Đây là cái gì?” Hứa Dinh Dinh nhìn một chồng tài liệu rất dày trước mặt thì khó hiểu nói: “Vì sao muốn em ký tên?”
Khi Hứa Dinh Dinh nói chuyện thì muốn tài liệu mở ra xem, nếu muốn cô ký thì ít nhất cô phải biết rõ đó là gì đã.
Nhưng Tịch Xuyên lại cầm lấy tay cô, đương nhiên cũng đúng lúc ngăn cản động tác mở ra xem của cô.
“Sao vậy, em lo lắng anh sẽ bán em đi sao?” Tịch Xuyên nhìn cô, con ngươi mang theo sự tổn thương: “Chẳng lẽ em không tin anh sao? Phải, anh quên em là anh sai, nhưng em không tin anh như thế làm cho anh rất đau lòng.
”
Bạn học nói Đường Minh Hạo nói Dinh Dinh nhà anh ta rất mềm lòng, cho nên vào lúc quan trọng có thể giả vờ đáng thương, tìm sự đồng cảm.
Quả nhiên Hứa Dinh Dinh nhìn anh ta như thế thì lập tức mềm lòng: “Không phải em không tin anh, anh đột nhiên lấy nhiều tài liệu đến đây nói em ký tên, em chỉ muốn nhìn đó là gì thôi?”
“Em vẫn không tin anh, nếu em tin anh thì sẽ không xem cũng sẽ không hỏi, lập tức ký tên, nếu hôm nay đổi lại em muốn anh ký tên, anh tuyệt đối không nói hai lời cũng không chút do dự ký vào.
” Trên mặt Tịch Xuyên càng lộ vẻ tổn thương, trong giọng nói cũng tràn đầy đau lòng khổ sở.
Không thể không nói Tịch Xuyên rất có thiên phú diễn xuất.
Hứa Dinh Dinh sửng sốt, khóe môi giật giật, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Ký tên sao, cô còn chưa nhìn, cũng không biết đó là gì, sao ký được chứ?
Nhưng không ký thì cô nhìn Tịch Xuyên như vậy lại có chút không đành lòng.
“Chẳng lẽ em thật sự sợ anh bán em đi sao, em yên tâm, anh bán bản thân mình cũng sẽ không bán em đi, anh biết mình quên mất em cho nên em không tin anh.
” Tịch Xuyên nhìn dáng vẻ của Hứa Dinh Dinh thì biết cô đã mềm lòng, cho nên anh ta không ngừng cố gắng.
“Không phải, không phải em không tin anh.
” Hứa Dinh Dinh nghe anh ta nói như vậy thì có chút nóng nảy, liên tục giải thích, sợ anh ta suy nghĩ lung tung, sợ anh ta hiểu lầm.
“Được rồi, em không ký thì thôi, em không tin anh thì anh cũng có thể hiểu được, anh rất hận bản thân mình, hận mình vì sao lại quên mất em.
” Tịch Xuyên nói hoàn toàn là thật lòng, anh ta thật sự hận mình vì sao lại quên mất cô, cho nên lúc này biểu cảm của anh ta vô cùng chân thật, làm cho người ta cảm thấy chua xót Hứa Dinh Dinh vốn mềm lòng, cô nhìn anh như thế thì trái tim không nhịn được đau lên.
Đường Minh Hạo nhìn vậy, biết mình nên ra tay.
“Mẹ Dinh Dinh, con thấy hình như ba Tịch rất đau lòng, nghe nói đôi khi người mất trí nhớ sẽ không thể khống chế cảm xúc của mình, rất dễ đa sầu đa cảm cũng dễ lo được lo mất, dưới tình huống này tuyệt đối không thể chịu kích thích, nếu không thì bệnh tình sẽ nặng thêm.
” Đường Minh Hạo nói xong còn lắc đầu thở dài, kỹ thuật diễn xuất không thể thua kém Tịch Xuyên.