Chương 842
Cho nên những người bị hại khác được đưa về, Chung Hồng ở lại.
Mọi người đều cho rằng muốn tìm người nhà cho cô ta, cũng không biết ý đồ thật sự của Tô Khiết, bao gồm Liên Cung cũng không rõ.
Chung Hồng là người bị hại, không thể thẩm vấn gì đó, lúc này Liên Cung thật sự không hiểu lý do Tô Khiết làm như vậy.
Sau đó Tô Khiết cũng không làm gì mà nói mệt mỏi, cần một phòng từ Liên Cung sau đó cô đi ngủ.
“Lão đại, cô ta đang làm cái gì vậy? Nhà tâm lí học tội phạm gì chứ, tôi thấy đang gây rối thì có, anh nói cô ta không quan tâm đến tội phạm, ngược lại giữ một người bị hại, không phải gây rối thì là cái gì?” Minh Viễn vô cùng không vui với cách làm việc của Tô Khiết.
“Cô ta bày ra một màn như thế, sau đó lại đi ngủ, mệt mỏi sao? Ai mà không mệt chứ, chúng tôi thẩm vấn mấy ngày, mấy ngày nay không hề được nghỉ ngơi đàng hoàng, chẳng lẽ không mệt sao?” Minh Viễn rất không vui nói thêm một câu.
Liên Cung híp mắt lại, bởi vì anh ta cũng không hiểu ý đồ của Tô Khiết, cho nên anh ta không thể trả lời Minh Viễn, lúc này anh ta cũng đầy thắc mắc.
Mà lúc này Nguyễn Hạo Thần đã điều tra được địa chỉ của Đường Bách Khiêm.
Nguyễn Hạo Thần nhìn bệnh viện tư nhân trước mắt thì hơi nheo mắt lại, Đường Bách Khiêm đã sớm nhận được tin tức, nhưng đến bây giờ không hê có chút động tĩnh, chuyện này bình thường sao?
Rất không bình thường.
Đường Bách Khiêm lén đưa Tô Khiết đi sao?
Tô Khiết đã biết anh đến đây, sau đó nghe theo lời Đường Bách Khiêm rời đi sao?
Nếu thật sự như vậy thì anh sẽ bóp chết cô.
Nguyễn Hạo Thần nắm chặt tay lại, sau đó lại buông ra, tìm được cô rồi nói.
“Đường Bách Khiêm đúng là biết cách trốn, vậy mà lại ở trong bệnh viện” Chương Bình cũng đi theo không nhịn được nói một câu.
Nguyễn Hạo Thần cười lạnh, Đường Bách Khiêm trốn đi nhưng không phải bị anh tìm thấy sao, trốn cái rắm.
Anh nghĩ nếu Tô Khiết không muốn thì dưới tình huống này Đường Bách Khiêm rất khó tìm được lý do để Tô Khiết một minh rời đi.
Hiện tại anh sợ Tô Khiết biết anh tới đây nên trốn đi.
Đường Bách Khiêm thật sự đã sớm nhận được tin tức, cho nên đã sớm biết Nguyễn Hạo Thần đến đây, nhưng hiện tại Tô Khiết rời đi, Tô Khiết vê thành phố A, Đường Bách Khiêm hy vọng Nguyễn Hạo Thần lãng phí thêm thời gian ở đây.
Cho nên Đường Bách Khiêm không hề có động tĩnh gì, hiện tại anh ta không định làm gì, muốn lãng phí thời gian của Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng…
Nguyễn Hạo Thần vừa vào bệnh viện thì một tiếng khóc nhức tai đột nhiên truyền tới.
“Con muốn mẹ, con muốn mẹ, con muốn mẹ.
” Lúc này Đường Vũ Kỳ vô cùng tủi thân, vì sao cô bé chỉ ngủ một giấc tỉnh lại thì mẹ không còn bên cạnh nữa.
Nguyễn Hạo Thần nghe tiếng khóc kia thì không biết vì sao trái tim đột nhiên có thứ gì đó đâm vào, có chút đau đau.
Bạn học nhỏ Vũ Kỳ vốn ngái ngủ, lúc này cô bé tỉnh lại nhưng không tìm được Tô Khiết cho nên khóc vô cùng đau lòng, cũng vô cùng lớn tiếng.
“Sao lại có trẻ con? Đường Bách Khiêm bắt đầu buôn bán trẻ con kiếm sống sao?” Mấy người nghe thấy tiếng khóc thì có chút bất ngờ, theo lý thuyết bên cạnh Đường Bách Khiêm không thể có trẻ con được.