Chương 923
Câu này của cô không phải câu nghi vấn, mà là giọng điệu hoàn toàn khẳng định.
Nếu là người thường, chút rượu này đương nhiên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng cô không giống vậy, cô mẫn cảm với rượu, chút rượu này đã có thể khiến cô choáng váng.
Nguyễn Hạo Thần biết cô hễ uống rượu là váng vất, cho nên, Tô Khiết biết nhất định là do Nguyễn Hạo Thần sắp đặt.
Nguyễn Hạo Thần thật là phí hết tâm cơ.
“Mợ chủ, tôi…” Thư ký Lưu đối diện với ánh mắt cô, có chút sợ hãi, ánh mắt Mợ chủ dường như còn đáng sợ hơn cả tổng giám đốc.
Cô khẽ trâm mặt, nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi, cô muốn tranh thủ lúc mình còn chưa choáng váng vội vàng rời đi.
Nhưng mà, Tô Khiết vừa đứng dậy đã cảm thấy đầu bắt đầu mơ hồ, cô tăng nhanh bước chân đi ra ngoài cửa, chỉ là lúc cô mở cửa, lại trực tiếp đụng vào một bờ ngực.
Tô Khiết ngước mắt, lúc nhìn rõ người trước mặt, hận đến cắn răng nghiến lợi.
Quả nhiên là anh, quả nhiên là anh thiết kế.
Tô Khiết vội lùi về phía sau một bước, lùi khỏi ngực anh, nhưng lại cảm thấy đầu càng váng vất, cô cảm thấy mình đứng không vững nữa.
“Nguyễn Hạo Thần, anh có ý gì?” Lúc này, đầu cô choáng váng, nhưng vẫn còn chút ý thức, cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy lửa giận không hề che giấu.
Lúc Tô Khiết nói câu này, thân thể lảo đảo, xém chút ngã xuống.
“Cẩn thận chút.
” Nguyễn Hạo Thần cả kinh, vội bước tới đỡ cô.
“Nguyễn Hạo Thần, anh khốn khiếp.
” Cô cắn răng nghiến lợi mắng, sau đó bèn hôn mê, ngã vào lòng anh, cô thật sự không có chút sức đề kháng nào đối với rượu.
Nguyễn Hạo Thần biết rõ điểm này, cho nên anh âm hiểm lợi dụng nó.
Nguyễn Hạo Thần vươn tay, ôm cô vào lòng, mắt lóe lên, nếu anh không làm vậy, cô có thể tới gặp anh sao?
Nếu anh không làm vậy, anh có thể có cơ hội nói chuyện năm năm trước đàng hoàng với cô sao?
Anh quá hiểu cô, cô chính là không thấy quan tài không đổ lệ, cho nên, chuyện năm năm trước cần khôi phục nguyên trạng, chỉ có như vậy cô mới có thể nhận.
“Tổng giám đốc, hình như Mợ chủ tức giận rồi, Mợ chủ tỉnh lại có giết tôi không.
” Thư ký Lưu nghĩ tới ánh mắt cuối cùng Tô Khiết nhìn anh ta liên không nhịn được sợ hãi.
Anh ta bây giờ đã biết thân phận khác của cô, Mợ chủ là chuyên gia tâm lý học tội phạm.
Hơn nữa Mợ chủ còn trải qua huấn luyện đặc biệt, nghe nói thân thủ cũng rất lợi hại.
Cho nên, thư ký Lưu cảm thấy cái mạng nhỏ này có thể thật sự không giữ được.
Nguyễn Hạo Thần nhìn anh ta một cái: “Vậy thì đỡ tôi phải ra tay rồi.
”
Chuyện thư ký Lưu làm thủ tục ly hôn cho anh lúc anh công tác, món nợ này anh còn chưa tính với anh ta đâu.
Thư ký Lưu sững sờ, tổng giám đốc vậy là muốn qua cầu rút ván? Tổng giám đốc sao có thể như vậy?
“Nhưng mà, tôi cảm thấy Mợ chủ là người rất hiểu lý lẽ, Mợ chủ nhất định biết đạo lý oan có đầu nợ có chủ, cho nên đợi Mợ chủ tỉnh lại, nếu muốn giết nhất định cũng sẽ không giết tôi trước.
” thư ký Lưu cực kỳ u oán bổ sung một câu, lúc nói câu này, anh ta nghĩ dù sao cũng chết, anh ta còn sợ gì, còn gì không dám nói.
Nguyễn Hạo Thần cúi đầu nhìn Tô Khiết trong ngực mình, anh hiểu tính tình cô, cho nên, câu đó của thư ký Lưu không sai, nếu cô tỉnh lại, muốn tính sổ cũng sẽ tìm anh tính.