Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo


CHƯƠNG 943
“Nếu anh chưa chết, có thể sống tiếp được, em hãy gả cho anh.

” Nhưng Bùi Dật Duy lại chậm rãi bổ sung thêm một câu ngay.

Tô Khiết thoáng qua sự kinh ngạc, bàn tay vốn đang nắm chặt của cô càng vô thức siết chặt hơn, cô mím môi, không nói gì.

“Khiết Khiết, em hãy đồng ý với anh, nếu anh có thể sống lại, em hãy gả cho anh, bằng không, anh tình nguyện chết đi.

” Bùi Dật Duy nhìn Tô Khiết, cố chấp muốn nghe câu trả lời của cô.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, bác sĩ vội vàng xông vào trong.

Nhưng Bùi Dật Duy vẫn nắm chặt tay Tô Khiết, không hề buông ra.

“Hai người mau lên, đừng chậm trễ nữa, nếu còn chậm trễ cậu ấy sẽ mất mạng ngay.

” Bác sĩ nóng lòng thúc giục.

“Chúng ta đến bệnh viện trước đã.


” Tô Khiết cũng không nhịn được giục anh.

“Vậy em phải đi cùng anh.

” Bùi Dật Duy cũng không ép cô trả lời, nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông.

“Được, em sẽ đi cùng anh.

” Lần này Tô Khiết trả lời rất nhanh, với tình trạng hiện tại của anh, tất nhiên cô phải đi tới bệnh viện cùng anh rồi.

Tên miền mới của bên mình là Truyen3.

one.

Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Nhà hàng là do Bùi Dật Duy đặt, anh đã căn dặn bên nhà hàng ngăn chặn toàn bộ tin tức, cũng sai người đi phong tỏa tin tức bên bệnh viện.

Xe cấp cứu vừa tới bệnh viện, bác sĩ liền nói anh phải tiến hành phẫu thuật ngay, nhưng Bùi Dật Duy vẫn nắm chặt tay Tô Khiết không chịu buông ra.

“Bùi Dật Duy, anh buông tay em ra đi, anh phải đi phẫu thuật trước đã.

” Tô Khiết thấy mặt anh đã trắng bệch tới mức không còn chút máu, môi cũng trở nên thâm tím, cảm thấy anh gân như có thể chết bất cứ lúc nào.


Bùi Dật Duy nhìn cô, rồi khẽ mỉm cười, rõ ràng anh rất muốn cười, nhưng vì cơ thể không được thoải mái, nên cuối cùng anh vẫn không thể nở nụ cười được.

“Em đừng đi, hãy đợi anh.

” Bùi Dật Duy nắm chặt tay cô, bày tỏ hàm ý rất rõ ràng, nếu cô không đợi anh, có đánh chết anh cũng không buông tay.

“Được, em sẽ đợi anh.

” Trong tình huống này, tất nhiên Tô Khiết sẽ thuận theo anh, vì nếu anh không mau chóng phẫu thuật, có thể anh sẽ mất mạng.

Cuối cùng khóe miệng Bùi Dật Duy cũng nở nụ cười hài lòng: “Em phải nhớ câu trả lời của em, nếu anh có thể sống sót, em phải gả cho anh…”
Tô Khiết hơi ngẩn người, cô nhớ lúc nãy cô chưa trả lời anh, nhưng giờ cô cũng không thể nói gì được.

Giờ cô không thể nói với anh rằng, cô không muốn gả cho anh, bằng không với tính cách của anh, chỉ sợ sẽ nhất quyết không tiến vào phòng phẫu thuật.

Cũng may, bác sĩ cũng sốt ruột, Bùi Dật Duy còn chưa nói xong, bác sĩ đã dùng sức tách tay anh ra, rồi đẩy vào phòng phẫu thuật.

Cuộc phẫu thuật kéo dài trong năm tiếng, bác sĩ nói vết đâm thật sự tổn thương đến tim, nhưng cũng may vết thương ở tim không nghiêm trọng lắm, hơn nữa cũng được cấp cứu kịp thời.

Phẫu thuật xong, bác sĩ nói anh vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, lúc đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, anh vẫn còn hôn mê, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên cô, vẻ mặt rất bất an.

Sau khi đẩy vào phòng bệnh, lúc bác sĩ đang tiến hành kiểm tra Bùi Dật Duy, anh bỗng giơ tay lên, vẻ mặt vừa bất an, vừa lo
lãng vung tay nói: “Khiết Khiết, em đừng đi, đừng đi…”
“Cô qua đây, giờ tâm trạng cậu ấy không thể kích động được, cô mau tới đây để cậu ấy cảm nhận được cô đang ở bên cậu ấy.

” Bác sĩ nhìn thấy tình huống này thì sợ hết hồn, liên tục bảo Tô Khiết tới đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận