CHƯƠNG 944
Tô Khiết vội bước tới, cô vừa đi tới trước giường, đúng lúc Bùi Dật Duy vung tay lên chạm vào cánh tay cô, một giây sau, anh đã nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, rồi trở nên yên tĩnh.
Như thể cô là nhánh cỏ cứu mạng anh.
“Xem ra cậu ấy rất yêu cô, cũng rất lo lắng cho cô, cô cứ ở bên cậu ấy đi, với tình trạng hiện tại, tốt nhất là cô nên ở bên cậu ấy, đừng bao giờ để cậu ấy bị bất kỳ kích thích gì, giờ một chút kích thích cũng có thể làm cậu ấy nguy hiểm đến tính mạng.
” Bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng này thì nhìn Tô Khiết, rồi cẩn thận căn dặn mấy câu.
“Được.
” Trước mắt, Tô Khiết chỉ có thể gật đầu đồng ý, cho dù là người xa lạ, cô cũng không thể mặc kệ sống chết của anh được.
Bùi Dật Duy vẫn chưa tỉnh, nhưng anh luôn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.
Tô Khiết cứ ngồi như vậy mấy tiếng đồng hô.
Trong lúc đó, Tô Khiết có gọi cho ông cụ Tô, cô không nói chuyện Bùi Dật Duy bị thương, chỉ nói mình xảy ra chút
chuyện, nên tạm thời không thể quay về phòng bệnh ông cụ được.
Ông cụ cho rằng cô và Bùi Dật Duy lâu ngày không gặp, sẽ có nhiều chuyện muốn nói, nên ông cũng không hỏi gì nhiều.
Buổi tối, Nguyễn Hạo Thần tới thẳng bệnh viện, sáng sớm lúc cô rời đi, anh đã nói buổi tối sẽ tới bệnh viện đón cô, nên bảo cô đợi anh ở đó.
Anh nghĩ, chắc chắn giờ cô đang ở trong bệnh viện.
Dù gì giờ ông cụ Tô cũng đang ở trong bệnh viện, hơn nữa anh cảm thấy sau khi cô biết anh là người đàn ông đã cưỡng hiếp cô năm năm trước, chắc chắn trong lòng sẽ chột dạ, sẽ nghe lời hơn.
Lúc Nguyễn Hạo Thần đi vào bệnh viện, khóe miệng không khỏi cong lên.
Nguyễn Hạo Thần tới thẳng phòng bệnh ông cụ Tô, nhìn xuyên qua ô cửa kính trên cửa, rồi nhận ra trong phòng bệnh không hề có bóng dáng của cô.
Nguyễn Hạo Thần nghĩ, có lẽ cô có việc phải đi ra ngoài, anh cũng không vội, nên ngồi trên hành lang đợi cô một lát.
Anh biết, cô không muốn để ông cụ Tô biết chuyện của bọn họ, nên tạm thời Nguyễn Hạo Thần sẽ không lộ diện trước mặt ông cụ.
Anh không muốn ép cô quá, nhiêu lúc mọi thứ cần phải bình tĩnh, từ từ.
Chuyện này không giống chuyện năm năm trước.
“Ông cụ Tô, người nhà ông đâu? Tôi có chút chuyện muốn dặn dò người nhà của ông một lát.
” Trong phòng bệnh, y tá đang kiểm tra sức khỏe cho ông cụ Tô.
“Vợ tôi ra ngoài mua đồ giúp tôi rồi.
” Lúc nhắc đến vợ mình, vẻ mặt ông cụ Tô chan chứa vẻ dịu dàng.
“Cháu gái ông đâu? Chẳng phải hai ngày nay, cô cả Tô luôn tới đây chăm sóc ông ư? Sao cả ngày hôm nay không thấy cô ấy đâu vậy?” Trong phòng bệnh, y tá lại hỏi ông cụ thêm một câu.
Nghe y tá nói vậy, rõ ràng sắc mặt Nguyễn Hạo Thần hơi trầm xuống, cả ngày hôm nay không thấy cô?
Là sao? Chẳng lẽ cả ngày hôm nay cô không tới bệnh viện?
“Sáng nay Khiết Khiết có tới đây, nhưng có chuyện phải ra ngoài rồi.
” Ông cụ Tô không muốn người khác hiểu lầm bất cứ điều gì về Tô Khiết, nên mở miệng giải thích ngay.
Nghe ông cụ Tô nói vậy, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần càng trở nên thâm trầm hơn, buổi sáng cô có tới, rồi có chuyện phải ra ngoài? Sau đó không quay lại đây nữa?