CHƯƠNG 948
“Em cúp máy trước đây.
” Tô Khiết sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không kịp nói gì nữa, đã cúp máy ngay.
Cô cúp điện thoại Nguyễn Hạo Thần!!
Nguyễn Hạo Thần thấy cô lại cúp điện thoại của mình lần nữa, thì mặt anh thâm trầm u ám đáng sợ.
Cô lại cúp điện thoại của anh! Hơn nữa còn vì Bùi Dật Duy.
Nghĩ tới câu nói sau cùng của cô “Anh đừng lộn xôn”, trong lòng Nguyễn Hạo Thần bỗng dấy lên một ngọn lửa.
Đừng lộn xôn, trong tình huống nào mà cô lại nói Bùi Dật Duy đừng lộn xộn.
Trước đây, lúc anh và cô còn là vợ chồng, tối nào anh cũng dây dưa muốn hôn cô, lần nào hôn cô, cô cũng trừng mắt với anh, rồi bảo anh đừng lộn xôn.
Lúc đó, lần nào giọng nói của cô cũng mang theo sự tức giận, nhưng trong đó còn ẩn chứa sự hờn dỗi mà bản thân cô chưa từng phát hiện ra, lần nào trêu cô trong lòng anh cũng ngứa ngáy khó chịu.
Lúc nãy khi cô nói với Bùi Dật Duy, anh có thể nghe ra sự hoảng hốt, và lo lắng trong giọng nói của cô.
Cô hoảng hốt cái gì? Bị anh dọa cho hoảng hốt à?
Còn lo lắng? Cô sợ bị anh phát hiện ra nên lo lắng ư?
Ban nãy, anh có nghe thấy hơi thở Bùi Dật Duy hơi rối loạn, gấp gáp, thậm chí còn thở dốc…
Có những chuyện, anh không thể nghĩ tới, thật sự không thể nghĩ tới… Tên miền mới của bên mình là Truyen3.
one.
Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Nguyễn Hạo Thần không ngừng bóp chặt điện thoại, điện thoại đã bị bóp đến mức sắp biến dạng rồi.
Còn bên bệnh viện, Tô Khiết cúp điện thoại xong thì vội vàng đi gọi bác sĩ, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì sắc mặt hơi khó coi, rồi nhìn Tô Khiết tức giận nói: “Chẳng phải tôi đã dặn cô phải trông chừng cậu ấy, không được để cậu ấy cử động ư? Sao cô còn để cậu ấy ngồi dậy?”
Tô Khiết khẽ mím môi, không nói gì, lúc nãy quả thật là do cô sơ suất.
“Bác sĩ, không phải lỗi của cô ấy.
” Bùi Dật Duy khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi bất mãn.
“Giờ tình huống của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, cân phải có người nhà chăm sóc, cô làm vợ cậu ấy thì phải chăm sóc tốt cho cậu ấy.
” Sắc mặt bác sĩ hơi dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tô Khiết nghe bác sĩ nói câu, cô làm vợ cậu ấy thì sửng sốt, định giải thích theo bản năng.
“Giờ tình huống của bệnh nhân vốn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cô có biết lúc nãy cậu ấy cử động đã xé rách vết thương rồi không, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì cực kỳ nguy hiểm, cũng rất phiên phức, nên sau này cô phải chú ý và cẩn thận hơn mới được.
” Nhưng Tô Khiết chưa kịp mở miệng, bác sĩ lại nói tiếp.
“Được, tôi biết rồi.
” Tô Khiết khẽ đáp lại, cũng không nói gì nhiều, cô không thể tranh cãi với bác sĩ, hơn nữa cô cảm thấy mình đâu cần phải giải thích với bác sĩ làm gì.
Mắt Bùi Dật Duy lóe lên, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười.
Bác sĩ lại kiểm tra một lát, sau đó căn dặn mấy câu, rồi mới rời đi.
Chẳng mấy chốc, Bùi Dật Duy lại nhắm mắt lại lần nữa, có lẽ đã ngủ rồi.
Tô Khiết không dám lơ là, vẫn ngồi canh chừng ở bên cạnh, đến nửa đêm, Bùi Dật Duy bắt đầu phát sốt.
Lúc bác sĩ rời đi đã nói, sợ nhất là bệnh nhân phát sốt, nên Tô Khiết không dám chậm trễ, vội vàng đi gọi bác sĩ.
Cũng may bác sĩ nói tình huống không quá nghiêm trọng, cũng không chuyển biến xấu, nhưng vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch.