CHƯƠNG 963
Nguyễn Hạo Thần vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Hơn nữa cơ thể anh vẫn đang dựa vào cửa xe ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Rõ ràng cậu ba Nguyễn không có ý định nói chuyện trước.
Tô Khiết nghĩ nếu không cô cứ đi thẳng qua anh cho xong chuyện.
Dù sao anh cũng không có phản ứng, cũng không nói năng gì.
Tô Khiết nghĩ vậy liền bắt đầu đi vê phía trước.
Cô phát hiện ánh mắt của cậu ba Nguyễn khẽ đảo, sau đó rơi vào hai
chân cô.
Mỗi khi cô cất bước, mắt anh cũng theo đó mà nhìn chằm chằm vào chân cô.
Tô Khiết đột nhiên cảm thấy hai chân mình trở nên nặng nề, nặng như đổ chì, khiến cô thật sự không thể nhúc nhích được.
Thực ra biểu hiện của anh lúc này khá bình tĩnh, ánh mắt cũng rất hờ hững nhưng Tô Khiết cảm thấy nếu cô bước thêm một bước nữa, đi thẳng qua mặt anh như vậy thì phỏng chừng anh sẽ chặt gãy hai chân của cô.
“Thật là trùng hợp.” Tô Khiết lại thở dài một hơi, cuối cùng cũng dừng lại.
Rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà chủ
động chào hỏi trước.
Bởi vì Tô Khiết không nghĩ ra được phải chào hỏi thế nào cho nên chỉ nói ra được hai chữ này.
Đương nhiên Tô Khiết cũng hiểu rõ, đây không phải là tình cờ, rõ ràng anh là đến chặn đường cô.
Cô nói như vậy chỉ muốn là muốn làm dịu bầu không khí mà thôi.
Cậu ba Nguyễn ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt kia rất hờ hững, hờ hững như lúc này anh chỉ đang nhìn không khí mà thôi hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào.
Dáng vẻ này của anh quả thật khiến người khác nhìn không ra cảm xúc của anh.
Tuy nhiên, giây phút Tô Khiết nhìn thấy ánh mắt kia của anh, trái tim cô bỗng run lên.
Cậu ba Nguyễn thờ ơ nhìn cô, một lúc sau khóe môi mới khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói từng chữ: “Tô Khiết, có phải tôi đã nói nếu tôi không tìm được em thì em sẽ có hậu quả gì không?”
Khi cậu ba Nguyễn nói lời này, giọng nói của anh vẫn rất thờ ơ, nghe không ra được cảm xúc thật sự của anh.
Cơ thể Tô Khiết theo bản năng cứng ngắc.
Quả nhiên anh là đến tìm cô tính sổ.
Cô nhớ hôm đó anh đã nói trước.
Anh nói cô tự gánh lấy hậu quả nhưng lại không nói hậu quả gì.
“Mấy ngày nay xảy ra chút chuyện, em…” Tô Khiết suy nghĩ giải thích sẽ tốt hơn, nếu không giải thích chuyện này, chắc chắn sẽ không qua được.
“Em có việc?” Chỉ là, cô vừa mở miệng giải thích, đôi mắt của cậu ba Nguyễn liền híp lại, đôi mắt vốn dĩ đang hờ hững lúc này lại trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Cô còn dám nói với anh cô có việc?
Việc của cô chính là ở bên cạnh Bùi Dật Duy?
Việc của cô chính là vì Bùi Dật Duy mà cúp điện thoại của anh, sau đó hoàn toàn biến mất hai ngày hai đêm, khiến anh không tìm được tăm hơi.
“Vậy em nói cho tôi nghe thử xem em có việc gì? Hai ngày hai đêm này em đã ở với ai, bận bịu chuyện gì?” Cậu ba Nguyễn biết hai ngày hai đêm kia cô đều ở cạnh Bùi Dật Duy, nhưng lúc này anh vẫn hỏi.
Giờ phút này, sự lạnh lẽo trong mắt anh không hề giảm bớt nhưng giọng nói vẫn bị đè nén, vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.