Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo


CHƯƠNG 968
“Anh xem đi, chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi, hay là bỏ qua đi.” Tô Khiết nghĩ sao nói vậy, dù cô biết không có khả năng lắm, nhưng ngộ nhỡ đại ma đầu Nguyễn Hạo Thần này đột nhiên có lòng tốt thì sao.
Tô Khiết vừa nói vừa nhìn chằm chằm Nguyễn Hạo Thần.
Sau đó, cô thấy Nguyễn Hạo Thần từ từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cô, cô nhìn thấy anh khẽ nghiến răng dường như muốn cắn chết cô.

Cô nhìn tay anh vốn đặt bên người cô đột niên dùng sức nắm chặt, dường như còn di chuyển về phía cổ cô, có vẻ thật muốn bóp chết cô.
Giờ Tô Khiết đã biết rõ chuyện này tuyệt đối không thể tính như vậy.
Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Sau đó cô nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cậu ba Nguyễn dội thẳng vào lỗ tai cô, tràn ngập màng nhĩ của cô.
“Bỏ qua? Em đúng là to gan? Em nửa đêm leo cửa sổ vào phòng anh, cưỡng ép anh, sau đó bỏ trốn.


Khi bỏ trốn em còn cầm theo quần áo, điện thoại di động của anh.

Em còn bố trí lừa gạt anh, mà giờ em lại nói với anh là bỏ qua?” Nguyễn Hạo Thần híp mắt nhìn cô.

Cô đúng là to gan, dám nói với anh bỏ qua chuyện này như vậy?
Chuyện mà năm đó cô gây ra cứ như vậy bỏ qua sao?
Anh liệt kê từng tội mà năm đó cô phạm phải, mỗi lần đều cố ý cất cao giọng.
Cứ mỗi lần nghe thấy một tội, Tô Khiết lại cảm thấy cả người bất giác run lên.
Đúng, năm đó cô đã làm những chuyện đó với anh.
Cũng vì những chuyện năm đó cô đã làm, cũng vì năm đó cô biết người đàn ông ấy không đơn giản, nên năm năm qua, cô cứ luôn trốn tránh, không ngờ cuối cùng lại có thể…
“Em còn để lại cho anh ba nghìn đồng để làm phí dịch vụ, anh cũng chỉ đáng giá ba nghìn đồng phải không? Hả?”

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô chằm chằm, lửa giận trong mắt không ngừng dâng lên, như muốn thiêu đốt cô ngay lập tức.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc đó cô đưa cho anh 3000 đồng trả phí lao động, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy không thể nhịn nổi.
Anh đáng giá 3000 đồng sao? Anh vất vả làm lụng giữa đêm giữa hôm vậy mà chỉ đáng có 3000 đồng sao? Người ta đi chuyển gạch còn kiếm được nhiều hơn anh nữa.
Nghe mấy lời này của anh, lại nhìn thấy bộ dáng hận đến mức hận không thể nuốt sống cô kia, khóe miệng Tô Khiết khẽ giật giật.
Lúc đó cô chỉ đưa cho anh 3000 đồng vì trên người cô chỉ mang theo có nhiêu đó, nếu có nhiều thì nhất định sẽ cho anh nhiều hơn, thật ra cô không phải là người keo kiệt như vậy.
Bây giờ anh hỏi cô rằng có phải anh chỉ đáng giá có 3000 không? Câu này cô nhất định không được trả lời, vậy nên cô ngậm
chặt miệng không nói.
“Từng câu từng chữ, em nói xem tôi vu oan em chỗ nào hả?” Cậu ba Nguyễn vốn dĩ cũng không mong đợi cô trả lời, anh biết
rằng anh không thể nghe thấy bất cứ điều gì tốt đẹp từ cô, những gì cô nói đều là để chọc giận anh cả.

Vì vậy, chẳng thà cô không nói còn hơn.
Tô Khiết thở dài thườn thượt, những gì anh nói không có điều nào là vu oan cho cô cả, hơn nữa còn bỏ sót điểm nghiêm trọng nhất, đó là cô còn “trộm” mất hai đứa con của anh nữa.
Nhìn thấy lúc này anh tức giận như vậy, Tô Khiết thầm nghĩ, nếu để cho anh biết chuyện của hai đứa nhỏ, chắc anh tát cô một cái luôn quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận