CHƯƠNG 997
Tuy là cô đã giao ước trước với hai bé, nhưng dù gì Vũ Kỳ vẫn còn nhỏ, có lúc Vũ Kỳ sẽ không nghĩ nhiều như thế đâu.
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần ở rất gần cô, đương nhiên là anh sẽ nhìn thấy phản ứng của cô, khóe miệng anh khẽ cong lên, sau đó anh nắm chặt lấy tay đang cầm điện thoại của cô đưa đến trước mặt mình, khóe miệng sẽ động đậy, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Điện thoại kêu này, sao không nghe?”
Khi ấy, đôi mắt anh nhìn vào dãy số hiện lên trên màn hình điện thoại của Tô Khiết, mí mắt nheo lại đầy nguy hiểm…
Vẫn là số điện thoại từ nước M.
Vừa nãy, khi Tô Khiết cầm điện thoại tốc độ rất nhanh, vậy nên Nguyễn Hạo Thần chỉ nhìn thấy mấy số đằng trước, nhận ra được đây là số từ nước M, còn lại thì anh không nhìn rõ.
Tô Khiết nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cô đứng hình mất vài giây, số này là của học trưởng.
Tô Khiết giơ ngón tay ấn phím nghe.
Thấy cô nhận cuộc gọi, đôi mắt Nguyễn Hạo Thần khẽ sáng lên.
“Khiết Khiết, sao vừa nãy không nghe điện thoại?” Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói dịu dàng của Đường Bách Khiêm đã truyền đến.
Nguyễn Hạo Thần ở ngay sát Tô Khiết, nên anh nghe được âm thanh truyền đến rất rõ ràng, cũng nghe ra được đó là giọng của Đường Bách Khiêm.
Vẫn là bị anh đoán trúng rồi!
“Không tiện nghe.
” Tô Khiết cau mày, rõ ràng là học trưởng đang ở cùng với Vũ Kỳ, cô không nghe điện thoại của Vũ Kỳ, chắc chắn là cô không tiện nghe, cực kỳ cực kỳ không tiện nghe máy.
Chắc hẳn là học trưởng biết rõ điều này nhất, nhưng sao học trưởng lại vội vàng gọi điện đến? Còn hỏi cô sao lại không nghe?
Nguyễn Hạo Thần nghe được câu này của cô thì tức đến mức lồng ngực cảm thấy đau nhói, không tiện sao? Vì ở cùng với anh nên không tiện nghe máy của Đường Bách Khiêm sao?
Xin hỏi cô có chỗ nào không tiện? Anh không cho cô nghe máy sao? Hay anh không cho cô nói chuyện?
Người phụ nữ đáng chết này đúng là chuyện gì càng khiến anh tức thì cô càng làm.
“Có chuyện gì sao?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Đường Bách Khiêm dường như hơi trầm xuống, có thể là do lo lắng, cũng có thể là có nguyên nhân khác.
“Không có gì.
” Ánh mắt Tô Khiết chợt lóe lên.
Với sự nhạy bén của đàn anh, chắc chắn anh ta có thể đoán ra được lúc này cô không tiện nói chuyện điện thoại nhưng tại sao đàn anh lại tiếp tục hỏi chứ?
“Em đang cạnh người khác cho nên không tiện nói chuyện sao?” Đường Bách Khiêm lại hỏi tiếp một câu, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện lúc này giọng nói của anh ta hơi gấp gáp.
Tô Khiết nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của anh ta, cô liếc mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần, sau đó khẽ nói: “Ừm, em đang ở cùng Nguyễn Hạo Thần.
”
Nguyễn Hạo Thần giật mình, rõ ràng anh không ngờ cô sẽ nói thẳng cho Đường Bách Khiêm biết cô đang ở cùng anh.
Cô có ý gì? Lúc nãy cô còn không dám nghe điện thoại trước mặt anh, bây giờ lại dám nói thẳng cho Đường Bách Khiêm biết?
“Em đang ở với Nguyễn Hạo Thần? Tại sao em lại ở với Nguyễn Hạo Thần? Tại sao em lại ở cùng anh ta?” Đường Bách Khiêm đột nhiên cao giọng lên, giọng điệu cũng đột nhiên thay đổi trở thành câu chất vấn.
Tô Khiết hơi nhăn mày: “Đàn anh, em ở bên cạnh Nguyễn Hạo Thần thì có vấn đề gì sao?”
Tô Khiết không biết tại sao lúc này nghe thấy câu hỏi của Đường Bách Khiêm, trong lòng cô đột nhiên hơi khó chịu.
Cô ở cùng Nguyễn Hạo Thần thì thế nào? Tại sao cô không thể ở bên cạnh Nguyễn Hạo Thần?