Ninh Hinh ngồi trên giường, cô nắm chặt tay mình cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù cả ngày đã mệt mỏi vì buổi hôn lễ, nhưng cô chưa dám thay bộ váy cưới này ra vì Mộ Viên Bách chưa về phòng.
Cạch
Anh mở cửa đi vào, nhìn thấy cô liền chán ghét hẳn.
Mộ Viên Bách nổi tiếng là kẻ lập dị, ít ai chịu được tính anh.
Chỉ vì Mộ gia và Ninh gia có hôn ước được lập từ nhỏ, đáng ra người kết hôn với anh là Ninh Tuyết, nhưng cô ta không chịu kết hôn với kẻ lập dị này, ba cô liền đẩy cô đến đây.
Bởi vì từ nhỏ Ninh Hinh đã không nói chuyện được.
Điều đó khiến Ninh gia rất chán ghét cô, chẳng ai công nhận cô là nhị tiểu thư trong nhà cả.
" Ai cho phép cô ngồi trên giường?".
Mộ Viên Bách tức giận hỏi, anh là người có thói quen giữ sạch sẽ, đồ của anh chưa được phép mà có người khác chạm vào anh liền xem thứ đó rất dơ bẩn.
Thấy Mộ Viên Bách tức giận, cô vội ôm váy cưới lên rồi xuống sàn ngồi.
Mộ Viên Bách nhìn người con gái đang ngồi dưới sàn, bộ váy cưới trên người cũng chưa kịp thay ra, anh lướt qua cô.
" Chỉ là một con câm, tại sao tôi phải kết hôn với cô chứ?".
Nói xong anh tiến thẳng vào phòng tắm, đóng cửa một cái thật mạnh.
Ninh Hinh co mình lại, cô dồn bản thân vào góc tường.
Từ trước đến nay, sự tồn tại của cô chẳng ai công nhận, đi đến đâu cũng bị người khác ghét bỏ.
Là do cô ghét cuộc sống này?
Hay là do cuộc sống này ghét bỏ cô?
Nghe tiếng chảy nước trong phòng tắm, Ninh Hinh cũng đã mệt, cô tự nghiêng người nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhắm mắt lại.
Cô chỉ muốn chết, hi vọng sau khi kết thúc cuộc hôn nhân này.
Cô có thể chết.
...
Mộ Viên Bách tắm xong liền đi ra, trên người chỉ quấn khăn tắm ngang hông, nhìn ngang nhìn dọc thấy cô nằm dưới sàn nhà.
Chậc.
Mộ Viên Bách chậc lưỡi một cái, sau đó đến tủ lấy quần áo mặc vào, anh nhìn chiếc giường cô đã ngồi lên, chán ghét quay lưng đi.
Muốn ngủ, cứ để cô ngủ ở đây vậy.
Anh đi ra khỏi phòng, lúc đóng cửa cũng chẳng nhẹ nhàng là bao.
Rầm
Tiếng cửa phòng va đập thật mạnh làm cô giật mình.
Ninh Hinh ngồi dậy, nhìn xung quanh không thấy ai.
Mộ Viên Bách là người khó tính, lúc nãy cô ngồi trên giường anh như vậy chắc anh không thích rồi.
Ninh Hinh ngồi dậy, cô đi đến chỗ vali đồ của mình.
Có lẽ anh cũng không thích cô để đồ chung, nên đành để đồ trong vali luôn vậy.
Ninh Hinh lấy một bộ quần áo ra, cô liền đi vào phòng tắm, cởi bỏ chiếc váy cưới nặng nề trên người ra.
Nước lạnh dội vào người, cô ôm mình ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Hy vọng, hy vọng cô sẽ chết sớm.
Chết sớm để bớt đau khổ.
...
Sáng hôm sau.
Ninh Hinh ở Ninh gia mang thân phận là nhị tiểu thư nhưng những công việc của người hầu cô đều phải làm nên thói quen dậy sớm cũng từ đó mà ra.
Cô xuống nhà, căn nhà này ngoài anh và cô ra chẳng có ai.
Ninh Hinh đi tìm bếp, sau đó lục lọi tủ lạnh xem có gì để nấu đồ ăn sáng được không.
Cuối cùng cũng tìm thấy những thứ cần thiết nấu bữa sáng.
Ninh Hinh loay hoay tìm tạp giề, cô biết mình sống ở đây với tư cách là Mộ thiếu phu nhân, nhưng Mộ Viên Bách và Mộ gia hoàn toàn không công nhận cô.
Chỉ vì cô bị câm, cô là một Ninh Hinh vô dụng.
Nghĩ đến đây, Ninh Hinh lòng đầy chua chát, cô cố nén nước mắt vào trong.
Cô tự hỏi, con người đều phải chết, tại sao phải sống làm gì?
...
Ninh Hinh nấu bữa sáng xong đã là bảy giờ.
Cô cũng không biết anh ngủ ở phòng nào, cũng không dám động vào Mộ Viên Bách.
Mộ Viên Bách là tên lập dị, nổi tiếng ở thành phố này không ai không biết.
Nếu cô không cẩn thận chọc anh giận, có lẽ Mộ Viên Bách sẽ lấy cái mạng nhỏ này của cô.
Nghĩ đến đây...Ninh Hinh tự dưng bật cười.
Cô chưa bao giờ dám tự tử, thật ra là không có can đảm.
Liệu...cô có thể mượn tay của anh để kết liễu tính mạng của mình không?
Mộ Viên Bách từ trên lầu đi xuống đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn.
Anh có thói quen sống một mình vì thế cũng không ăn đủ bữa.
Nhìn bàn ăn đã được dọn sẵn, Mộ Viên Bách có chút bất ngờ nhìn Ninh Hinh.
Cô quơ tay quơ chân, sử dụng ngôn ngữ người câm nói chuyện với anh.
[ Anh ăn sáng đi ]
Mộ Viên Bách thấy động tác của cô, anh liền bất mãn.
" Cô câm, nhưng tôi không câm ".
" Nên tôi không hiểu ngôn ngữ của cô ".