Ninh Hinh còn chưa kịp hiểu vấn đề gì,người đàn ông này đâu ra vậy?
Mộ Viên Bách liền đen mặt lại, anh đưa tay đẩy Hứa Chí Quân ra, sau đó kéo Ninh Hinh lại gần mình.
Đến cả thư kí Lâm còn chưa bắt tay được với cô, Hứa Chí Quân là đối thủ với anh còn dám lao đến ôm Ninh Hinh là sao chứ?
" Anh làm cái quái gì thế hả?" Mộ Viên Bách cọc cằn hỏi, khi không lại động vào vợ anh, hỏi có tức không?
Ninh Hinh nép sau lưng anh, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau vụ trên du thuyền cô cũng không có dính dáng gì đến với Hứa gia.
Dĩ nhiên cũng chẳng gặp Hứa Chí Quân lần hai.
Hứa Chí Quân nhìn bụng bầu của Ninh Hinh, con bé...
Mang thai rồi sao?
" Ninh Hinh..." Hứa Chí Quân mặc kệ Mộ Viên Bách, nhìn sang phía cô.
" Ninh Hinh cái gì chứ? Tên vợ tôi anh có quyền gọi tùy tiện vậy sao?" Mộ Viên Bách đang hết sức cục súc, anh nhìn Hứa Chí Quân.
Bên ngoài bây giờ rất lạnh, anh cũng không thể để cô đứng đây đợi anh cãi lí với Hứa Chí Quân được.
Ninh Hinh kéo áo Mộ Viên Bách, anh liền quay lưng ra sau nhìn cô:" Bỏ...bỏ đi anh ".
Hứa Chí Quân trong mắt cô cứ như người bất bình thường, cô không chấp anh ta đâu.
Mộ Viên Bách liền chỉnh lại khăn choàng trên cổ cho Ninh Hinh, liếc Hứa Chí Quân một cái rồi làm ngơ luôn.
" Chúng ta đi ".
" Khoan đã " Hứa Chí Quân lên tiếng gọi cả hai.
" Tôi...tôi đến nhận em gái ".
...
Mộ gia.
Ninh Hinh ngồi cạnh Mộ Viên Bách, sau đó nhìn Hứa Chí Quân.
Lúc nãy Hứa Chí Quân nói là đến nhận em gái.
Em gái ở đâu mà nhận?
Trừ phi...
Ninh Hinh là em gái anh ta!
" Ninh Hinh, em là em gái cùng mẹ khác cha với anh " Hứa Chí Quân nói.
Anh đã báo cho Hứa phu nhân, lát nữa bà sẽ đến đây sớm thôi.
" Cái gì mà cùng mẹ khác cha?" Mộ Viên Bách không hiểu vấn đề.
Đối thủ của anh lại là anh trai của Ninh Hinh? Có gì đó quá sai ở đây rồi đó!
" Thật ra...".
Năm xưa, Hứa phu nhân đã có con với Hứa lão gia, đứa con đó là Hứa Chí Quân anh đây.
Nhưng do không môn đăng hộ đối, cả Hứa gia đều không chấp nhận bà làm con dâu của mình.
Khi đó bà đành để Hứa Chí Quân ở lại, còn bản thân rời đi.
Bà quay về công việc phục vụ trong quán bar.
Đêm đó lại bị Ninh lão gia ép bức, thật ra bà chỉ đến đó với vai trò là dọn dẹp, không phải là đi tiếp khách như người khác đồn đại.
Sau khi Ninh lão gia cưỡng hiếp bà, bà lại mang thai, đứa bé đó chính là Ninh Hinh.
Vừa sinh Ninh Hinh xong, Hứa gia lại đi tìm bà, Hứa lão gia ngày ngày đêm cũng nhớ bà nên mong bà trở về bên cạnh mình.
Khó khăn lắm nhà họ Hứa mới chấp nhận bà.
Bà không thể ôm đứa con của người đàn ông khác trở về, nhất định lại bị đuổi đi lần nữa, cuối cùng Hứa phu nhân quyết định đưa cô đến cho Ninh lão gia chăm sóc.
Còn một thân một mình trở về Hứa gia, chăm sóc Hứa Chí Quân đến tận giờ.
Thời gian đầu Hứa Chí Quân và Hứa lão gia chẳng hề biết chuyện đó.
Sau hôm trên du thuyền trở về, bà liền trở nên kì lạ, hỏi ra thì mới biết chuyện này.
Có lẽ do anh chưa thể chấp nhận việc đó, nên đến tận bây giờ mới đến tìm Ninh Hinh.
Ninh Hinh tròn xoe mắt nhìn Hứa Chí Quân...
Chuyện này...không thể nào.
Người mẹ cô cứ nghĩ đã chết, chỉ vì ích kỷ về lợi ích bản thân mà giao cô cho người đàn ông máu lạnh đó...bà cũng biết rõ ông ta sẽ không chấp nhận đứa con gái ngoài ý muốn này.
Vậy...vậy mà...
" Ninh...Hinh...".
Hứa phu nhân bước vào.
Lúc Ninh Hinh ở Ninh gia, bà cũng đã tìm hiểu về con gái mình, nhưng lại không có can đảm đi tìm nó.
Ninh Hinh nhìn Hứa phu nhân đứng đó, tay cô nắm chặt thành quyền.
Bây giờ cô rất giận, dĩ nhiên rất giận rồi.
Biết được bà vì bản thân mình mà bỏ rơi cô.
Để cô chịu đau đớn, tổn thương suốt một thời gian dài.
Làm sao cô có thể nhận lại bà là mẹ một cách dễ dàng như vậy đây chứ?
" Bà xã..." Mộ Viên Bách biết cô đang khó xử, anh đưa tay lên chạm lưng cô.
Hứa Chí Quân cũng chưa chấp nhận hoàn toàn chuyện này.
Nhưng nhìn thấy Ninh Hinh có vài điểm giống mình, anh đã chấp nhận thật rồi.
Cũng may hôm đó ở trên du thuyền...anh không làm gì đến cô!
" Ninh Hinh...xin lỗi con " Hứa phu nhân từ từ tiến tới, nhận được điện thoại của Hứa Chí Quân bà liền đến đây...
Bà vẫn chưa có can đảm nhìn mặt đứa con gái này.
Chính bà đã đẩy nó vào chốn đau thương, chịu sự ức hiếp của Ninh gia, còn bà lúc đó chỉ lo cho vinh hoa phú quý, giàu sang của bản thân mà vứt bỏ con gái mình thế này.
" Đi đi..." Ninh Hinh lên tiếng.
" Cả hai người mau rời khỏi đây...đi đi...".
" Làm ơn...".
Ninh Hinh quát lớn tiếng, cô vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này.
" Bà xã...em bình tĩnh đi " Mộ Viên Bách nói.
" Bình tĩnh? Làm sao em có thể bình tĩnh đây?".
" Anh biết rõ em từng muốn chết thế nào...em từng chỉ nghĩ đến việc tự tử ngày qua ngày ".
" Chỉ vì bà ấy ích kỷ bản thân, xem em là gánh nặng, liền vứt bỏ em đến Ninh gia...".
" Bà ấy đâu biết...ném em vô đó có khác gì địa ngục trần giang không?".
" Vậy tại sao? Lúc mang thai tôi...bà không bỏ tôi đi?".