“Lý Thiệu Minh, rốt cuộc anh là ai?”, sau khi về đến, cẩn thận đặt Tiểu Bình An đã ngủ say nằm lên giường, đắp kín chăn cho cô bé, Hiên Tịnh Vũ và Lý Thiệu Minh mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, sau đó cô không nhịn nổi, đẩy Lý Thiệu Minh một cái vào vách tường, dùng cánh tay trắng như tuyết chống lên tường, rồi nhìn anh với anh mắt lạnh như băng.
Đẩy anh dựa vào tường, rồi dùng cánh tay chặn đứng anh lại ư?
Lý Thiệu Minh bị Hiên Tịnh Vũ nhìn với ánh mắt lạnh lùng, đe dọa, cảm nhận được sự hơi thở ấm áp của cô, hô hấp của anh tăng nhanh, ánh mắt nhìn cô rụt rè như chú thỏ con bị hoảng sợ.
“Dùng một phần tiền từ việc anh làm trai bao bán nhan sắc à? Rốt cuộc anh là ai? Chỗ tiền mua thanh sắt gỉ đó từ đâu ra?”, Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng hỏi.
“Ba tỷ đó sao?”, Lý Thiệu Minh nuốt ực miếng nước bọt, nghĩ ngợi chút rồi hỏi.
“Đúng!”, Hiên Tịnh Vũ vẫn lạnh lùng.
“Đơn giản lắm, Tôn Thiếu Kiệt là tên giàu nhất thành phố cảng biển.
Anh đánh bại hắn ta, giờ hắn ta chạy trốn nên anh bán hết sản nghiệp của hắn.
Tổng cổng tài sản của hắn ta trị giá ba tỷ, anh đổi hết thành tiền mặt.
Nhưng tài sản nhiều quá, đến giờ vẫn chưa đổi xong.
Anh mới bán được có hai tỷ rưỡi, lúc trước trong tay có hai trăm triệu, đưa tiền mua thanh sắt cho Hàn Phúc Giả là hai tỷ bảy, nên giờ còn thiếu Hàn Phúc Giả gần ba trăm triệu nữa.
Gần đây có Vương Giai Nặc là nhân viên mới của công ty, là trợ lý hành chính của anh, anh giao cho cô ta chuyện buôn bán tài sản.
Vợ à, em chuẩn bị tốt tâm lý nhé, mua thanh sắt này xong, chúng ta chỉ còn hai trăm triệu thôi”, Lý Thiệu Minh chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nói.
“Đơn giản thế thôi?”, nghe Lý Thiệu Minh nói xong, Hiên Tịnh Vũ lập tức ngẩn người ra.
“Ừ chỉ đơn giản thế thôi…”, Lý Thiệu Minh nói.
“Sao em lại thấy anh kiếm tiền dễ thế nhỉ?”, ánh mắt lạnh lùng của Hiên Tịnh Vũ có chút khó hiểu.
“Thì có võ công là dễ vậy đó”, Lý Thiệu Minh bất đắc dĩ cười.
“Được rồi”, Hiên Tịnh Vũ nhìn anh hai phút rồi thả Lý Thiệu Minh ra.
“Vợ, anh còn tưởng xảy ra cái gì chứ, giật cả mình.
Em yên tâm, anh không bao giờ làm chuyện vô nhân tính.
Dù chúng ta nghèo, nhưng anh sẽ cố gắng, nỗ lực để trở thành người giàu nhất Hoa Hạ một cách nhanh chóng, để em và Tiểu Bình An có cuộc sống hạnh phúc”.
“Tối nay anh có việc hẹn với Heo Rừng, Cuồng Phong, anh đi trước nhé.
Bọn anh sẽ cùng nhau luyện công, có thể hai ngày tới không về, em và Tiểu Bình An chú ý cẩn thận”.
Lý Thiệu Minh nhìn Hiên Tịnh Vũ chăm chú, rồi thận trọng nhìn phía cửa nhà.
Thấy cô có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì, anh liền trốn đi.
Lúc anh đi rồi, cô vẫn hơi ngẩn ngơ.
Chuyện tối nay khiến cô rất sợ hãi, cô có cảm giác lời giải thích vừa nãy của Lý Thiệu Minh không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì cô không nói được, thấy trong lòng là lạ.
Đường Tuyết Kỳ đứng ở một bên quan sát mọi thứ, dần nở nụ cười.
Thì là Lý Thiệu Minh đánh bại tên trùm lớn nhất thành phố cảng biển, nên mới giàu như vậy.
Hành động chính nghĩa, có thể là một trong những con đường mà võ sĩ kiếm tiền.
Anh sao đã bằng cô ta được.
Khi phát hiện anh không phải người bình thường, lòng trắc ẩn của cô ta cũng không còn, phải nhanh chóng bắt anh về nhà họ Lục, ép anh giao lại vị trí gia chủ, vậy thì cô ta mới yên tâm.
Lý Thiệu Minh đáng thương vậy đấy.
Một tiếng sau, Lý Thiệu Minh có mặt trong một căn phòng ngầm dưới đất của một tòa nhà sang trọng ở thành phố cảng biển.
Anh và Cuồng Phong với Heo Rừng đã thay sang bộ quần áo võ thuật rộng thùng thình, lẳng lặng ngồi trong phòng luyện công.
“Heo Rừng, Cuồng Phong, sau này hai người, một người là phụ tá của tôi, một người là tay súng bắn tỉa.
Cả hai đều là nòng cốt của quân đoàn Thiên Chu.
Tôi vốn là một cao thủ Thần Cấp cấp cao, nếu tôi phải ra nước ngoài báo thù, thì dựa vào năng lực hiện tại, hai người chỉ là con tốt thí thôi.
Hai người không tưởng tượng được kẻ thù của tôi mạnh thế nào đâu”.
“Nên trước khi khôi phục trình độ cao thủ Thần Cấp cấp cao, tôi phải nhanh chóng nâng cao thực lực của hai người, để hai người bắt kịp tôi.
Cuồng Phong, ít nhất anh phải là cao thủ Thần Cấp cấp trung.
Heo Rừng, anh cũng vậy”.
“Thực chiến, đan dược, khổ luyện võ công là phương thức chủ yếu để võ sĩ liên tục đột phá cảnh giới.
Đan dược là phương thức tăng cảnh giới nhanh thứ hai, nhanh hơn nhiều so với khổ luyện võ công.
Ba viên đan này, hai viên cho Cuồng Phong, một viên cho Heo Rừng.
Giờ hai người uống đi, tôi sẽ dùng nội công hỗ trợ hai người.
Hai người phải cố gắng đột phá giới hạn của chính mình, được bao nhiêu phải đột phá bấy nhiêu”.
“Đươc!”, Cuồng Phong gật đầu, trong lòng thầm nghĩ đến chiêu thức và nội lực mà Lý Thiệu Minhđã truyền cho mình, nhanh chóng uống hai viên đan.
Heo Rừng nhìn viên đan dược như hai quả trứng gà trong tay, đưa lên hít một hơi, thấy mùi đan khiến tinh thần thật sảng khoái, cả người như được nằm trong phòng dược liệu, mỗi tế bào mạch máu trên cơ thể đều tự nhiên giãn nở ra, hấp thu linh khí mà viên đan dược kia tỏa ra.
Đan dược cao cấp phải được luyện chế bằng dược liệu bậc nhất.
Viên đan này chứa các loại dược liệu quý như nhân sâm hàng trăm năm, linh chi, hoa sen tuyết Thiên Sơn, thiên ma đã được bào chế, chắt lọc thành tinh hoa trong nửa tháng, trong đó có chứa hàm lượng cao những chân khí do cao thủ Thần Cấp cấp cao bổ sung.
Khi Heo Rừng uống đan dược với ngụm nước lớn, anh ta cảm giác viên đan dược đang tiến vào trong dạ dày nhanh chóng bùng nổ, lan tỏa một lượng lớn linh khí, mạnh mẽ xông thẳng vào từng tế bào trong cơ thể.
Ban đầu anh ta thấy rất thoải mái, nhưng sau đó thì không chịu nổi.
Đan dược tiến vào kinh mạch giống như đại dương dâng trào lên mảnh đất khô cằn.
Trong nháy mắt khiến mảnh đất đó dễ chịu, rồi tiếp tục chảy về các thôn xóm gần đó.
Sự mãnh liệt của nước biển đã phá hủy thôn xóm, làm đổ gãy các cây cổ thụ.
Từng đợt sóng trào dâng tàn phá mặt đất.
Heo Rừng mới luyện võ, kinh mạch của người bình thường như anh ta sao chịu nổi cú thâm nhập của đan dược.
Anh ta cảm giác mọi tế bào như bị xé nát.
Cơn đau này vượt xa nỗi đau lúc Lý Thiệu Minh bẻ gãy xương anh ta, lúc này anh ta không chịu nổi, hét lên đau đớn.
Đồng thời, một làn khí đen xông tới vùng giữa hai lông mày của anh ta, đó là thủy ngân trong đan dược, là triệu chứng trúng độc.
Linh khí ngàn năm một ngày là đủ.
Bảo vật trên núi, bảy ngày là thành.
Những đan dược Lý Thiệu Minh lấy đều được chế tạo từ những dược liệu quý có tuổi đời hơn một trăm năm.
Những dược liệu này sau khi vào lò luyện thuốc, dưới tác động mạnh mẽ của ngọn lửa sẽ nhanh chóng tan thành nước thuốc, thủy ngân sẽ tạo hình cho cả lò nước thuốc đó, ngưng tụ chúng vào trong một viên đan dược.
Nếu không có thủy ngân thì cả lò sẽ bị đốt khô, lúc mở lò ra thì linh khí sẽ nhanh chóng bay hết ra ngoài.
Uống những loại đan dược này có thể chuyển hóa linh khí thành võ công, võ công thâm hậu, thể chất tốt hơn người thường, tuổi thọ dài hơn người thường.
Nhưng thủy ngân cũng là một loại độc dược chết người.
Linh khí trong đan dược khiến người ta chưa sống lâu trăm tuổi đã bị chết.
Đan dược càng chất lượng thì thủy ngân càng nhiều.
Đan dược bình thường không có thủy ngân.
Không phải cao thủ Thần Cấp thì không được uống đan dược cao cấp.
Thấy Heo Rừng trúng độc nặng, kêu gào thảm thiết, trên mặt Cuồng Phong cũng xuất hiện làn khí đen, đang dùng chân khí trong cơ thể chống cự lại.
Lý Thiệu Minh ngồi ở đằng sau, nhanh chóng đặt thẳng lòng bàn tay lên lưng họ, liên tục truyền chân khí vào kinh mạch của họ, giúp họ chống lại cơn đau do độc dược chết người và sự thâm nhập mạnh mẽ của linh khí.
Khoảng mấy phút sau, Heo Rừng phun ra một ngụm máu đen lớn, Cuồng Phong nhờ có hai tầng công lực bảo vệ nên làn khí đen trên khuôn mặt dần biến mất.
Võ sĩ mà có công lực yếu, thì sau khi uống đan, thực lực sẽ tăng lên càng cao.
Còn công lực càng cao, hiệu quả sẽ không tốt bằng.
Cho dù Lý Thiệu Minh là chỉ huy của quân đoàn Thiên Chu và sở hữu tài sản khổng lồ, anh cũng không thể uống một lượng đan lớn để nâng cao thực lực.
Hơn nữa, một đan sư Thần Cấp trong nửa tháng mới luyện được một viên, trên thế giới này, số đan dược cao cấp là có hạn.
Dần dần, Lý Thiệu Minh giúp Heo Rừng và Cuồng Phong khống chế được linh khí đang thâm nhập trong cơ thể.
Bọn họ chính thức bước vào quá trình tu luyện.
“Sư phụ đã giúp Heo Rừng và Cuồng Phong luyện công rồi, bọn họ chắc không sao đâu, chúng ta ra ngoài đi”, Hàn Phi Phi, anh Hổ và mấy người đang chờ ở căn phòng ngầm dưới đất.
Thấy tình hình bên Lý Thiệu Minh đã ổn định, nên cô ta nói với anh Hổ.
“Ừ, anh Minh không sao là tôi yên tâm rồi”, anh Hổ thấy lúc đầu Heo Rừng kêu gào thảm thiết, trong lòng anh ta sợ đến suýt ngừng thở.
Sau đó thấy Heo Rừng yên tĩnh hơn, cuối cùng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thiệu Minh quả là một vị thần, nói giúp ai thành thần là sẽ giúp người đó thành thần.
Có một ông trùm như vậy giúp đỡ, anh ta thấy xúc động trong lòng.
Anh ấy có bản lĩnh như vậy, không chừng không chỉ trở thành ông trùm ở thành phố cảng biển, mà còn có thể trở thành đại ca của cả một tỉnh.
Mình phải biểu hiện thật tốt mới được.
Nghĩ đến Hàn Vũ Triết trước đây dám hỗn láo với Lý Thiệu Minh, anh Hổ vẫn chưa dạy dỗ hắn ta một trận, nên giao phó lại cho đàn em việc bảo vệ Lý Thiệu Minh, còn mình thì đưa vài đàn em khác đi ra ngoài.