“Ừ”, Liễu Bân khẽ gật đầu.
Tính Liễu Bân hướng nội, không thích nói chuyện, lúc nào cũng bày ra bộ dạng không cảm xúc.
Trả lời Vương Hổ xong, hắn mới giật mình nhìn về phía Vương Hổ.
Vậy mà Vương Hổ lại muốn khiêu chiến Lý Thiệu Minh, giúp hắn đoạt lại năm trăm nghìn tiền phụ cấp.
Điều này có vẻ không khả thi lắm?
Rất nhiều cao thủ Thần Cấp không đánh lại Lý Thiệu Minh, ngay cả những nhân vật như Cuồng Phong cũng cam tâm làm đàn em của Lý Thiệu Minh.
Vương Hổ chưa từng thấy thực lực của Lý Thiệu Minh, bị vẻ ngoài lương thiện của anh lừa gạt.
Nếu anh ta thấy được thực lực thật sự thì chắc sẽ không dám nói như vậy.
Hàn Bân cũng chưa từng thấy thực lực của Lý Thiệu Minh, chỉ mới thấy Lý Thiệu Minh tát Hàn Vũ Triết một cái.
Mà cái tát đó đã là gì, nếu anh thật sự ra tay thì còn đánh Hàn Vũ Triết thảm hơn nhiều.
Trong lòng hắn, Lý Thiệu Minh chỉ là một tên vô dụng mua danh trục lợi, rất muốn được tỉ thí với anh.
Liếc mắt nhìn Lý Thiệu Minh đang vô cảm, hắn lạnh lùng nói trong lòng:
Rác rưởi!
Bên này, Xương Khô không quan tâm Lý Thiệu Minh nói thật hay giả.
Lý Thiệu Minh nói với bọn họ chỉ cần đánh bại một đàn em của anh ta, thì sát thủ đó có thể rời đi.
Bây giờ cô ta muốn thoát ra khỏi chỗ này, nên đánh nhau ngày càng gay gắt với Triệu Thế Hy.
Cô ta phóng toàn bộ chân khí ra ngoài, hình thành một bộ xương khô màu đỏ trong làn khí.
Tâm sinh tướng, tâm sinh khí, mỗi võ sĩ đều có một khí thế của riêng mình, bọn họ giải phóng chân khí, trong khí thế sẽ hình thành một cự thú ảo ảnh.
Từ nhỏ, Triệu Thế Hy có xuất thân tôn quý, võ công học tập là võ công chính thống, nên kiến thức cơ bản lúc luyện võ là Thái Cực Trường Tuyền do Thái tổ Tống, hoàng đế sáng lập triều đại nhà Tống sáng tạo ra.
Lúc cô ấy phóng chân khí, trong khí thế hình thành một con rồng vàng.
Còn Xương Khô luyện võ công phái Hắc Ám, nên trong khí thế sẽ hình thành một bộ xương khô màu đỏ.
Bộ xương khô kia có cặp mắt trống rỗng, mặc áo choàng màu hồng và cầm một thanh kiếm.
Lúc cô ta giao chiến với Triệu Thế Hy, bộ xương khô đó cũng đánh nhau với rồng vàng.
Rồng vàng gầm lên những tiếng gầm vang dội, liên tục dùng cơ thể khổng lồ mạnh mẽ đánh bộ xương khô.
Bộ xương khô thì dùng kiếm không ngừng chém mạnh xuống từng mảng vảy vàng của rồng vàng.
Đến cả Hàn Uy Phong cũng là lần đầu tiên chứng kiến trận đấu giữa cao thủ Thần Cấp.
Lúc này, ông ấy đang mặc trang phục đại tướng, thấy Xương Khô và Triệu Thế Hy giải phóng toàn bộ chân khí, liều mạng đánh nhau, ánh mắt ông không khỏi lấp lánh, thầm thán phục trong lòng.
Cô nhóc này đúng là không tệ, nếu được phải nghĩ ngay cách đưa cô vào quân ngũ, Hoa Hạ cần nhân tài như này.
Xương Khô liên tục quơ roi đen trong tay, lấy roi đen cuốn quanh cơ thể tạo thành một lá chắn bảo vệ mọi sự công kích.
Triệu Thế Hy không tiến lại gần được, chỉ có thể nhảy vọt tới trước mặt cô ta, dùng nắm đấm đấm mạnh vào cây roi đang bảo vệ xung quanh cô ta.
Cô muốn tóm được cây roi của Xương Khô, nhưng tốc độ cây roi rất nhanh, nên cô không tài nào tóm nổi.
Lúc Xương Khô vung vẩy cây roi, còn cố tình thi triển từng hàng vảy mọc ngược ở ngoài cây roi, để khi Triệu Thế Hy nắm mạnh vào cây roi, tay cô sẽ bị trầy da xước thịt.
Triệu Thế Hy cuống cuồng tóm lấy Xương Khô, Xương Khô cũng đang muốn tóm được Triệu Thế Hy.
Khi Triệu Thế Hy tiến đến gần cô ta, cô ta nghĩ ngợi một lúc đột nhiên thả lỏng cây roi trong tay ra.
“Vút!”
Vèo một cái, cây roi trong tay cô ta nhanh chóng trói chặt cơ thể Triệu Thế Hy.
Cô ta rất giỏi võ thuật nước Lệ, bộ sách võ thuật cổ của nước Lệ cũng giống với các chiêu Thái Cực Quyền, dùng cùi chỏ và đầu gối để đánh kẻ địch với sức mạnh kinh người.
Lúc trói chặt Triệu Thế Hy xong, cô ta nhanh chóng nện mạnh vào Triệu Thế Hy.
Lúc này, Triệu Thế Hy cũng triển khai một luồng chân khí bảo vệ ở ngoài.
Chiếc váy dài của Xương Khô bị xé rách, để lộ ra đôi chân dài thon thả.
Cô ta xoay người, liên tục dùng đầu gối và cùi chỏ tấn tông Triệu Thế Hy.
Triệu Thế Hy có chân khí bảo vệ, nên Xương Khô không đánh cô bị thương được.
Nhưng chân khí bảo vệ của cô rất yếu, nên chỉ có thể phòng ngự được một đòn tấn công toàn lực của Xương Khô.
Dù võ công của Xương Khô không mạnh như cây roi đen kia, song ra đòn nhiều cũng có thế phá vỡ được chân khí bảo vệ của Triệu Thế Hy.
Chỉ cần chân khí bảo vệ của Triệu Thế Hy bị phá vỡ, cơ thể cô ấy sẽ phải đối mặt với những cú đánh thấu xương.
Bị roi đen của Xương Khô cuốn chặt quanh người, cơ thể cô gồng lên muốn xé tan cây roi đen này.
Khi Xương Khô liên tục dùng đầu gối và cùi chỏ tấn công cô mãnh liệt, lớp chân khí bảo vệ bên ngoài của cô bị đánh bình bịch, chân khí bảo vệ màu vàng ngày càng yếu.
Triệu Thế Hy liều mạng căng cứng cơ thể, khiến cây roi đen kia phát lên tiếng cót két.
“Cô bé, đừng trách chị đây làm cô bị thương, hãy trách cô em đối đầu nhầm người rồi”, ánh mắt Xương Khô lộ ra ý định giết người, cả người biến thành một làn gió đen ngòm, quyền, chân, đầu gối, cùi chỏ, từng đòn giáng vào người Triệu Thế Hy như mưa sa thác đổ lúc cô ta xoay người tấn công.
“Chân khí bảo vệ của Triệu Thế Hy bị phá rồi”, Cuồng Phong đổ mồ hôi lo lắng thay cho Triệu Thế Hy.
Dù hắn là một sát thủ, nhưng chưa từng giết người, hắn chỉ khiến người khác bị thương.
Song thật ra hắn cũng là người nhiệt tình, tuy không thích vẻ đáng yêu của Triệu Thế Hy, mà do cô là em gái của Lý Thiệu Minh, nên thầm quan tâm đến cô.
“Đại ca, hay anh ra tay cứu Triệu Thế Hy đi.
Cô bé ấy càng lớn càng đáng yêu, nhìn cứ như thiên thần, bị đánh như vậy thật xót xa quá!”, Heo Rừng thầm thích Triệu Thế Hy, nói với Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh nheo mắt, trong lòng anh cũng hơi căng thẳng vì Triệu Thế Hy.
Nhưng anh không ra tay, anh tin cô ấy vẫn còn hi vọng chiến thắng.
“Xương Khô sẽ thắng”, ba tên sát thủ kia không kìm được nụ cười đắc ý trên khuôn mặt.
Hàn Bân không ngờ Lý Thiệu Minh có thể tìm được người bạn là cao thủ Thần Cấp, nhìn Triệu Thế Hy và Xương Khô đánh nhau cứ như hai vị thần, trong lòng hắn rất kinh ngạc.
Nhưng cỏ rác vẫn hoài cỏ rác, bạn mà anh tìm được cũng chẳng mạnh đến nỗi nào.
Triệu Thế Hy đánh không lại Xương Khô, cô sắp bại rồi.
Lý Thiệu Minh đã đồng ý với bốn tên sát thủ, thắng một thì đi một.
Những tên sát thủ này là tội phạm truy nã quốc tế, nếu bọn họ thắng thì xem Lý Thiệu Minh sẽ để bọn họ chạy như nào.
“Thực lực của bạn của Lý Thiệu Minh cũng chẳng ra gì”, thấy vừa nãy Lý Thiệu Minh khoác lác không ngượng mồm là muốn trừng trị những kẻ phá hoại, muốn một mình đối đầu với bốn tên sát thủ, mà bây giờ đàn em đầu tiên anh phái ra sắp bại rồi, Vương Hổ không khỏi nhíu mày.
Sắc mặt Liễu Bân lạnh tanh.
“Cô em, chân khí bảo vệ của em bị chị đây phá nát rồi!”, đột nhiên Xương Khô rống lên một tiếng.
Bộ xương đỏ trong khí thế của cô ta trở nên lớn dần, rồi nuốt chửng rồng vàng của Triệu Thế Hy.
Cùng lúc, chân khí bảo vệ của Triệu Thế Hy bị phá tan, vang lên một tiếng giòn rã rồi hóa thành những hạt bụi màu vàng.
“Cô mới thua cuộc!”, lúc này cả người Triệu Thế Hy nhanh chóng biến thành màu vàng, ánh mắt tỏa ra một luồng sáng vàng rực.
Rồng vàng bị nuốt chửng kia đột nhiên phá nát bộ xương khô trong khí thế của Xương Khô.
Cô xé tan cây roi đen quấn chặt quanh cơ thể mình, đánh một đòn mạnh về phía Xương Khô.
Ầm một tiếng, quả đấm của Triệu Thế Hy giáng vào cùi chỏ của Xương Khô.
Xương Khô cảm thấy chỗ bị chịu đòn đó là một cảm giác đau đớn không tả nổi.
Sau đó, cô ta khạc ra một ngụm máu tươi lớn, cơ thể bị đánh bay văng ra ngoài, va đập mạnh khiến cửa kính của nhà hàng đằng sau lưng bị vỡ nát, rồi va vào bức tường đá trong nhà hàng.
Cô ta lại đâm thủng bức tường khác, rồi bay xuyên ra ngoài nhà hàng.
“Mấy tên ngốc các anh chỉ biết đứng nhìn, vừa nãy ai nói tôi bị đánh bại đấy?”, ánh mắt Triệu Thế Hy lấp lánh ánh sáng vàng, toàn thân cô cũng màu vàng.
Lúc này nhìn cô không vui không buồn, lạnh lùng khó tả, ánh mắt quét bốn phương tám hướng nhìn tất cả mọi người.
Thấy Triệu Thế Hy một quyền đánh bay Xương Khô, các binh lính đứng xung quanh, rồi đến ba tên sát thủ, Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Vương Hổ, Hàn Bân, Cuồng Phong, Heo Rừng, sắc mặt ai nấy đều thay đổi…