Tối hôm đó, Hàn Uy Phong lặng lẽ dẫn người đi.
Lúc Hàn Bân rời đi đã trừng mắt nhìn Lý Thiệu Minh một lúc, trong lòng dâng lên sự không cam tâm khó tả.
Hắn vẫn luôn muốn vượt trội hơn Lý Thiệu Minh cả về thực lực lẫn tiền tài.
Bây giờ hắn tận mắt chứng kiến, Lý Thiệu Minh lại có thể đánh bại Đường Tuyết Kỳ chỉ bằng một ngón tay, hơn nữa còn kiếm được hơn một trăm triệu từ bốn tên sát thủ, hắn tức đến mức không nói lên lời, trong lòng thầm nghĩ thế này thì lấy cái gì để so với Lý Thiệu Minh đây.
Hắn chỉ có thể đặt hi vọng vào quân đội, hi vọng sau khi trở lại quân đội khổ luyện võ công, tranh thủ sớm ngày lập công, trở thành chỉ huy quân sự một phương.
Như vậy, hắn cũng sẽ có thể hơn Lý Thiệu Minh ở một lĩnh vực.
Hắn không hề biết, sau khi Hàn Uy Phong tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Lý Thiệu Minh, ông ấy đã quyết định, muốn đào tạo Lý Thiệu Minh trở thành huấn luyện viên trưởng cho Lữ đoàn Đặc công của tỉnh, mấy ngày nay ông ấy đang muốn đi tìm Lý Thiệu Minh để thương lượng, bảo Lý Thiệu Minh đi huấn luyện lính đặc chủng đám người như Hàn Bân.
Đồng thời, cấp bậc thiếu tá của Lý Thiệu Minh cũng được nâng lên một bậc, vì lần này anh đánh bại bốn tên sát thủ vượt biên trái phép, cũng coi như đã lập công cho Hoa Hạ, anh sẽ được nâng lên cấp bậc trung tá, mà Hàn Bân hiện đang mang quân hàm trung úy.
Còn những tên lính đánh thuê kia, đa số bị cảnh sát địa phương bắt giữ, chỉ có một phần nhỏ là lén lên được thuyền trốn ra nước ngoài.
Lúc đoàn lính đánh thuê mà Lý Phong phái đi chỉ còn lại bảy mươi, tám mươi người bỏ trốn trở về trụ sở chính, sắc mặt Lý Phong tràn đầy tức giận, im lặng nhìn đám lính đánh thuê không nói gì.
“Đại ca, cái tên Lý Thiệu Minh này khó đối phó quá”, Hàn Vũ Triết mặc quân phục trung tá đứng bên cạnh Lý Phong nịnh nọt.
“Mẹ kiếp!”, Lý Phong quay người đạp một cước, đá bay Hàn Vũ Triết ra ngoài.
Anh ta không giết Hàn Vũ Triết – người bắt nạt anh ta hơn mười năm kể từ khi còn nhỏ, anh ta cảm thấy nếu giết chết thì hời cho hắn quá nên đã giữ Hàn Vũ Triết lại làm phụ tá cho mình, như vậy có thể dày vò hắn cả đời.
Cú đá này khiến bụng dưới của Hàn Vũ Triết vô cùng đau đớn, khóe miệng cũng rỉ máu tươi.
Trong lòng Hàn Vũ Triết cực kì sợ Lý Phong, ngay cả ý niệm thù hận cũng không dám nghĩ đến, hắn chỉ sợ Lý Phong sẽ dằn vặt mình tới chết.
Mặc cho cơ thể đau nhức, hắn vẫn cố kìm nén để đứng dậy và nói với Lý Phong: “Đại ca bớt giận.
Tên Lý Thiệu Minh này thật đáng hận, lại dám sát hại đàn em của anh, tiêu diệt gần như toàn bộ đoàn quân mà anh phái đi.
Hay là chúng ta lại tìm người đuổi giết hắn, em không tin không giết chết được hắn”.
“Đồ vô dụng, cần mày nhắc tao à?”, sắc mặt Lý Phong tối sầm lại, giận sôi máu, đôi mắt dần dần trở nên u tối, lạnh lùng nhìn Hàn Vũ Triết.
“Đại ca, chút tài ranh của em đúng là không bao giờ sánh bằng trí tuệ tuyệt đỉnh của anh!”, Hàn Vũ Triết sợ hãi lập tức quỳ trên mặt đất.
“Tìm bốn tên sát thủ cho tao, gọi La Sát – sát thủ hạng ba, Dạ Xoa – sát thủ hạng bốn, Bill – sát thủ hạng năm và Bạch Ngọc – sát thủ hạng sáu trong mười sát thủ, nói với bọn chúng, tao ra giá bốn tỷ đô la, Lý Phong tao có tiền, chỉ cần giết chết được Lý Thiệu Minh thì bao nhiêu cũng được!”
Bùm, cả người Lý Phong tỏa ra luồng khí màu đen, một con rồng đen bay vút lên trời, toàn bộ những đồ vật bằng thủy tinh của quân đoàn tác chiến Thiên Chu vỡ vụn.
…
“Anh, em không phải đối thủ của anh, em nhận thua.
Dựa vào thực lực của anh, em tin các chị gái khác trong nhà họ Lục đều không đánh lại anh, anh rất xứng đáng với vị trí gia chủ nhà họ Lục.
Em đi đây, anh cẩn thận một chút, em nghe nói chị năm đã biết được tung tích của anh, chị ấy muốn tìm anh gây chuyện đấy”.
Ở sân bay thành phố cảng biển, Đường Tuyết Kỳ lúc đến thì tự tin nhưng lúc về thì cụt hứng.
Cô ta đã mua vé máy bay về Tây Hồng, lần này cô ta bị Lý Thiệu Minh đánh bại nên không có tâm trạng về nhà họ Lục tranh đấu với các chị họ khác nữa.
Lúc rời đi, cô ta không kiềm chế được mà quay người ôm Lý Thiệu Minh một cái.
Lúc Lý Thiệu Minh cảm nhận được cơ thể mềm mại và ấm áp của cô ta, trong ánh mắt lại lộ rõ sự kinh ngạc.
Đường Tuyết Kỳ nhón chân, nhẹ nhàng hôn một cái lên má của Lý Thiệu Minh: “Đây là từ nhỏ đến lớn em nợ anh, từ nay về sau em cũng không dám coi thường anh nữa”.
“Gì mà coi thường hay không, chúng ta là người nhà mà”, Lý Thiệu Minh càng kinh ngạc hơn, anh không khỏi mỉm cười khi cảm nhận được đôi môi mềm của Đường Tuyết Kỳ.
Người em họ này của anh là một cô gái xinh đẹp, cho dù là khí chất hay gương mặt đều không thua kém Hiên Tịnh Vũ.
Được người đẹp hôn lên má, tâm trạng của Lý Thiệu Minh lập tức tốt lên.
Trông thấy bóng lưng cô đơn của Đường Tuyết Kỳ tiến vào cửa kiểm tra, anh lại thấy không đành lòng.
“Anh Lý, khi nào anh mới cưới em?”, Triệu Thế Hy hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ôm lấy cánh tay Lý Thiệu Minh.
Năm nay Triệu Thế Hy mười bảy tuổi, da dẻ trắng nõn đáng yêu, tính cách hồn nhiên, nguyện vọng lớn nhất đời này chính là được làm vợ Lý Thiệu Minh.
Trong lòng cô ấy, Lý Thiệu Minh là người đàn ông của cô.
Bây giờ Lý Thiệu Minh lại bị một cô gái khác hôn như vậy, dù người này là chị họ thứ sáu của cô nhưng cũng khiến cô nổi nóng.
Lý Thiệu Minh cảm nhận được cánh tay bị bóp đau, lập tức căng cơ chống lại sức mạnh của Triệu Thế Hy.
Anh nhịn đau không được liền nói: “Đó chỉ là lời nói đùa lúc bé anh dùng để dỗ em thôi”.
“Lý Thiệu Minh, anh phải nhớ, nhà họ Lục của chúng ta cho dù là nam hay nữ, đều phải giữ lời!”, hai mắt Triệu Thế Hy đều tràn ngập lửa giận.
“Cuồng Phong, Heo Rừng, Đại Quân, Bội Bội…”, Lý Thiệu Minh nháy mắt với bọn họ, khẩn cầu bọn họ hỗ trợ giải vây.
Quan hệ của anh và Triệu Thế Hy quả thật rất tốt, nhưng thực chất bên trong cũng vô cùng ngang ngược.
Bây giờ em họ của anh nổi giận, ai lại dám chọc vào? Cuồng Phong, Heo Rừng, Đại Quân và Đoàn Bội Bội lập tức nhắm mắt làm ngơ, quay đầu đi hướng khác.
“Các người thật ác độc…”, Lý Thiệu Minh chỉ có thể nhịn đau, tiếp tục vật lộn với Triệu Thế Hy.
Theo như quy củ nhà họ Lục, họ hàng đúng là có thể kết thành thông gia.
Bởi vì tất cả con gái nhà họ Lục đều lấy được tấm chồng tốt, gần như chiếm nửa đất nước Hoa Hạ này.
Họ hàng nhà họ Lục kết thành thông gia, tạo nên một liên minh chặt chẽ, thân càng thêm thân.
Nhưng sao Lý Thiệu Minh có thể thích cô em họ này, chưa nói tới việc trong lòng anh đã có Hiên Tịnh Vũ, cho dù không có cô ấy thì anh cũng không thể thích em gái của mình.
Anh chỉ có thể thích Triệu Thế Hy như thích người thân trong gia đình, vốn không hề có tình cảm nam nữ gì với cô ấy.
Bây giờ Triệu Thế Hy đi theo anh, anh muốn Triệu Thế Hy phối hợp với anh để bồi dưỡng thực lực tốt cho cô rồi đưa ra nước ngoài báo thù, sau này anh ở bên cạnh Triệu Thế Hy vẫn phải chịu không ít khổ cực.
“Đại ca, tiễn cô em họ thứ sáu của anh xong rồi, bây giờ chúng ta làm gì? Phục anh thật, tùy tiện đã lấy được hơn mười tỷ, hay là anh nghỉ ngơi hai ngày đi, đã kiếm được nhiền tiền như vậy rồi, đừng để bản thân mệt mỏi”, lúc Lý Thiệu Minh và mọi người đi ra sân bay, Đại Quân liền nói với anh.
“Ừ”, Lý Thiệu Minh gật đầu.
Hai tiếng sau, tại một trường mẫu giáo công lập ở thành phố cảng biển.
“Tiểu Vũ, cậu thật sự chia tay với sư phụ của mình thật sao? Sư phụ đối xử với cậu rất tốt, anh ấy rất yêu cậu, cũng tốt với Tiểu Bình An, rất hợp làm chồng của cậu mà? Cậu xem cậu đấy, trước kia thì chê người ta không có sự nghiệp, không thích người ta.
Bây giờ người ta mất tích một thời gian rồi quay về, sự nghiệp cũng có rồi.
Hơn nữa, còn không phải sự nghiệp bình thường mà là sự nghiệp lớn, có tiền có quyền thì cậu lại đòi chia tay với người ta.
Nếu cậu mà ly hôn với anh ấy thì chắc bố của cậu sẽ tức giận đến mức nhập viện mất”, Hàn Phi Phi ngồi trên ghế lái phụ không ngừng thuyết phục Hiên Tịnh Vũ.
“Mình và anh ấy không hợp, mình không thể thích người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình”, Hiên Tịnh Vũ bình thản nói.
“Tiểu Vũ, nhất gái hơn hai nhì trai hơn một! Vả lại cậu cũng có lớn hơn anh ấy tới ba tuổi đâu, mới có hai tuổi.
Mà anh ấy trông cũng không giống nhỏ tuổi hơn cậu đâu, cậu thấy anh ấy giống người kém tuổi mình à? Rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành chững chạc, lại thành công, còn đặc biệt quyết rũ”, Hàn Phi Phi không dám nói cho Hiên Tịnh Vũ, thật ra Lý Thiệu Minh còn lớn hơn cô ấy một tuổi.
Bây giờ Hiên Tịnh Vũ chỉ e ngại vấn đề tuổi tác với Lý Thiệu Minh, nếu cô ấy biết Lý Thiệu Minh thật ra không phải Lý Phong thì đoán chừng Hiên Tịnh Vũ sẽ thật sự muốn chia tay với anh.
Hiên Tịnh Vũ là một cô gái lương thiện chính trực, dù Lý Thiệu Minh có ưu tú hơn Lý Phong gấp trăm lần thì cô ấy cũng sẽ không yêu giàu chê nghèo mà vứt bỏ Lý Phong.
Hàn Phi Phi chỉ có thể cố gắng khuyên bảo Hiên Tịnh Vũ, hi vọng Hiên Tịnh Vũ và Lý Thiệu Minh có thể quay lại với nhau.
“Lý Thiệu Minh là một chàng trai nhỏ tuổi”, Hiên Tịnh Vũ kiên định nói.
Cô đã nhận định, Lý Thiệu Minh này chính là người chồng ở rể Lý Phong của mình.
Cô kiên định cho rằng, Lý Thiệu Minh nhỏ hơn cô hai tuổi.
Lúc hai người đang nói chuyện, xe của Hiên Tịnh Vũ đã nhanh chóng lái tới trường mầm non.
Đột nhiên, cô và Hàn Phi Phi trông thấy Lý Thiệu Minh cùng một đám người bước ra khỏi đó, một cô gái trẻ trung đáng yêu đang thân mật khoác tay Lý Thiệu Minh, sau đó cùng anh đi lên một chiếc Bentley sang trọng.
Lý Thiệu Minh không nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ nên sau khi ngồi vào xe đã rời đi cùng với một đoàn xe sang trọng.
Bây giờ Lý Thiệu Minh nghiễm nhiên trở thành người giàu nhất ở thành phố cảng biển.
Hiên Tịnh Vũ chưa từng gặp Triệu Thế Hy, nên đã sững sờ khi nhìn thấy một cô gái trẻ bên cạnh Lý Thiệu Minh.
“Tiểu Vũ, cậu bình tĩnh đã, cô gái kia có thể là em họ của sư phụ.
Mình nghe sư phụ từng nói, anh ấy có rất nhiều em gái họ”, Hàn Phi Phi lại tiếp tục khuyên nhủ Hiên Tịnh Vũ, lúc trông thấy có một cô gái bên cạnh Lý Thiệu Minh, Hàn Phi Phi cũng lập tức luống cuống.
Hiên Tịnh Vũ im lặng không nói gì.
Bây giờ là lúc Tiểu Bình An tan học, Lý Thiệu Minh xuất hiện ở đây, hẳn là tới để thăm Tiểu Bình An.
Hiên Tịnh Vũ dừng xe ở cổng trường mầm non, cùng Hàn Phi Phi bước nhanh vào, trông thấy Tiểu Bình An đang khoe với các bạn nhỏ chiếc ván trượt mới tinh mà bố vừa tặng.
Hàn Phi Phi nhanh chóng ôm lấy Tiểu Bình An, thấy Hiên Tịnh Vũ im lặng nên cô hỏi Tiểu Bình An: “Tiểu Bình An, vừa nãy cô xinh đẹp đi cùng bố con đến là ai thế? Bố con bảo sao?”
“Lý Phong không hề nói là ai nhưng cô kia đã nói với con cô ấy là ai rồi”, Tiểu Bình An chớp đôi mắt to trong sáng với vẻ mặt hồn nhiên.
“Vậy cô đó là ai?”, Hàn Phi Phi lén liếc nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Cô ấy nói cô ấy là bạn gái mới của Lý Phong”, Tiểu Bình An trả lời.
Âm thanh “răng rắc” vang lên, Hiên Tịnh Vũ lập tức siết chặt bàn tay phải…