Vương Hổ là phó sĩ quan huấn luyện của doanh trại huấn luyện Thiên Lang, nhưng cũng là một người bình thường, anh ta cũng phải ăn cơm uống nước, anh ta cũng thích xem chương trình truyền hình và thích theo đuổi thần tượng.
Trong doanh trại huấn luyện Thiên Lang tuy khổ cực, nhưng đôi khi cũng có những buổi sinh hoạt đời thường, mọi người tụ tập cùng nhau xem ti vi.
Lúc này mọi người đều đã nhận ra ngôi sao Lôi Tiểu Minh đang được yêu thích nhất trên ti vi cũng đã đến doanh trại huấn luyện Thiên Lang để huấn luyện.
Lôi Tiểu Minh lập tức trở thành đại minh tinh ở đây, được tất cả các võ sĩ vô cùng yêu mến.
Hàn Bân, Lãnh Thi, Đức Cách, Trần Uy, Hồ Tiểu Đao, Hồng Dũng đều bị Lôi Tiểu Minh làm cho tức chết.
Bọn họ từ nhỏ đến lớn đã được mọi người khen ngợi, sao có thể dễ dàng để đội viên mới được Lý Thiệu Minh đem về vượt mặt được chứ?
Tuy nhiên, đây vẫn không phải là điều làm bọn họ tức nhất.
Điều khiến bọn họ tức giận nhất là sau khi Lý Thiệu Minh trở thành sĩ quan huấn luyện của họ, anh không hề tiến hành huấn luyện gì đặc biệt mà ngược lại chỉ huấn luyện họ những động tác đơn giản nhất như đấm thẳng, đấm xoay, đấm trên, đá trước, đá thẳng, đá bên, đứng tấn.
Trong số bọn họ có người là cao thủ Thần Cấp, còn lại kém nhất cũng là cao thủ Tông Sư cấp cao, bọn họ đều muốn tham gia cuộc thi võ thuật quân sự để tranh ngôi vị đứng đầu chính phái võ lâm Hoa Hạ.
Với tính cách kiêu ngạo, sao bọn họ có thể luyện tập những động tác võ thuật cơ bản, đơn giản nhất mà họ đã luyện tập từ khi còn nhỏ chứ?
Bọn họ đã có những chiêu thức võ thuật cao minh, bây giờ luyện tập lại những động tác cơ bản nên cảm thấy thật nhàm chán.
Ngày hè nắng chói chang, làn da của họ nhanh chóng bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt, lại còn phải luyện tập đi luyện tập lại những động tác hời hợt này, càng thêm khó chịu bức bối.
Chớp mắt, bọn họ đã tập đi luyện lại cú đấm thẳng từ sáng sớm đến mười giờ trưa, võ công mà gia tộc Hồng Dũng giỏi nhất chính là quyền pháp, cú đấm thẳng này từ nhỏ hắn đã luyện trăm nghìn lần, hắn không chịu nổi nữa, lập tức bỏ hai tay xuống, nhìn Lý Thiệu Minh đang nhắm mắt ngồi dưới gốc cây râm mát nói: “Tôi không chịu được nữa rồi, đây là phương pháp huấn luyện quỷ quái gì vậy? Cuộc thi võ mà chúng ta sắp tham gia là cuộc thi võ thuật quy cách tiêu chuẩn nhất Hoa Hạ, là nơi tập hợp những cao thủ chính phái và các thế lực ở Hoa Hạ.
Võ công chúng ta phải đối chiến là Kim Long chân khí, Hàn Băng chưởng, Kim Cương Bất Hoại thần công và nhiều loại võ công cao minh khác.
Chúng ta cứ đánh đi đánh lại quyền pháp nhàm chán này, còn không bằng về nhà tu luyện nội công trong mật thất”.
“Loại huấn luyện này có thể giúp chúng ta giành được vị trí thứ nhất không? Tôi phản đối, tôi muốn đổi phương thức huấn luyện!”, Hồng Dũng phẫn nộ nhìn Lý Thiệu Minh.
“Anh không hài lòng với phương pháp huấn luyện của tôi sao?”, Lý Thiệu Minh từ từ mở mắt, thu lại chân khí đang lưu chuyển trong cơ thể.
“Tôi không phục!”, Hồng Dũng dõng dạc nói, trên trán nổi lên gân xanh.
“Rất tốt, anh đã bị loại khỏi doanh trại huấn luyện Thiên Lang.
Đội võ thuật nhà họ Hồng từ hôm nay sẽ chính thức bị khai trừ khỏi quân khu phương Bắc.
Buổi chiều tôi sẽ chọn ra một đội khác trong số những đội đặc chủng xuất sắc khác để tham gia thi đấu”, Lý Thiệu Minh bình tĩnh nói.
“Lý Thiệu Minh, sao anh dám khai trừ tôi?”, sắc mặt Hồng Dũng thay đổi.
“Tôi là tổng sĩ quan của doanh trại huấn luyện Thiên Lang, đương nhiên là có tư cách khai trừ anh.
Nếu như anh không phục thì có thể đi tìm ông cụ Hàn, nếu ông ấy nói anh có thể ở lại thì tôi sẽ từ chức khỏi trại huấn luyện”, Lý Thiệu Minh nói.
“Lý Thiệu Minh, tôi và anh là cao thủ cùng thế hệ, sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh đang lạm dụng chức quyền!”, Hồng Dũng tức giận siết chặt nắm đấm.
“Muốn giữ thể diện thì lập tức dẫn theo người nhà họ Hồng thu dọn đồ đạc rời khỏi đây ngay”, Lý Thiệu Minh cười nhạt, sau đó khẽ nhắm mắt lại.
Sau khi nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Hồng Dũng trợn tròn hai mắt, hai tay càng siết chặt hơn.
Hàn Bân, Lãnh Thi, Trần Uy, Đức Cách, Hồ Tiểu Đao kinh ngạc nhìn về phía Lý Thiệu Minh, rồi lại nhìn Hồng Dũng.
Bọn họ đều không ngờ Lý Thiệu Minh lại tàn nhẫn đến mức khai trừ Hồng Dũng.
Cuộc thi này là cuộc thi võ thuật quy cách nhất Hoa Hạ, không chỉ có các cao thủ võ lâm Hoa Hạ, mà còn có các cao thủ từ thế lực chính phái.
Các đội ngũ bên ngoài được mời đến tham gia đều có thực lực và địa vị trong giang hồ.
Nếu Hồng Dũng bị khai trừ, thì không thể dẫn theo người của nhà họ Hồng tham gia thi đấu, chứng tỏ võ thuật của nhà họ Hồng có địa vị không cao.
Nhà họ Hồng không thể tham gia thi đấu, tương đương với việc Lý Thiệu Minh đánh thẳng vào bộ mặt gia chủ nhà họ Hồng.
Nhà họ Hồng là thế lực lớn nhất ở tỉnh Đông Sơn.
Nếu như để gia chủ nhà họ Hồng biết Lý Thiệu Minh dám khai trừ con trai ông ta thì nhất định ông ta sẽ không bỏ qua cho anh.
“Hỗn xược”, đội quân bên cạnh truyền đến một giọng nói gầm lên như sấm.
Một người mặc quần áo võ sĩ bước tới, đầu trọc, lông mày rậm với đôi mắt sắc bén như chim ưng, liếc nhìn Lý Thiệu Minh từ trên xuống dưới: “Lý Thiệu Minh, cậu chỉ là một đứa trẻ hơn hai mươi tuổi, còn nhà họ Hồng chúng tôi là đệ nhất võ lâm tỉnh Đông Sơn, cậu lấy tư cách gì mà dám khai trừ Hồng Dũng cháu tôi?”
“Dựa vào việc tôi là tổng sĩ quan huấn luyện ở đây”, Lý Thiệu Minh nói.
“Ha ha, ông cụ Hàn đánh giá cao cậu, đó là phúc phận lớn của cậu.
Nhưng cậu chẳng là gì trong mắt nhà họ Hồng chúng tôi cả.
Cậu nói khai trừ cháu tôi? Nhà họ Hồng chúng tôi không đi đấy.
Cậu có thể làm gì?”, người đàn ông cường tráng hỏi.
“Các người không đi thì tôi đi”, Lý Thiệu Minh lập tức đứng bật dậy, vẫy tay với Heo Rừng, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh: “Chúng ta đi thôi”.
“Ồ…”, mọi người khẽ gật đầu, không chút do dự đi theo Lý Thiệu Minh.
“Sĩ quan Lý, cậu làm gì vậy?”, Vương Hổ biết rằng ở đây có không ít võ sĩ không phục Lý Thiệu Minh, sớm muộn gì Lý Thiệu Minh cũng xảy ra xung đột với bọn họ nên anh ta nhanh chóng đi tới khuyên bảo Lý Thiệu Minh: “Sĩ quan Lý, chúng tôi đều đã thấy thực lực của cậu, tất cả chúng tôi đều phục cậu.
Nhà họ Hồng chưa từng nhìn thấy nên bọn họ không phục cậu cũng là chuyện bình thường.
Nói sao nhỉ, chúng ta đều biết thực lực của cậu chắc chắn mạnh hơn nhà họ Hồng.
Nhưng nhà họ Hồng cũng không phải là yếu, cậu hai nhà họ Hồng cũng đã đạt tới cảnh giới cao thủ Thần Cấp, tham gia cuộc thi có thể thắng không ít đội, có thể giành được vinh quang cho quân khu phương Bắc chúng ta.
Hay là bỏ qua chuyện này đi, anh ta không tập luyện tử tế, tôi sẽ bảo anh ta xin lỗi cậu, không cần phải khai trừ anh ta.
Cậu và nhà họ Hồng mỗi bên lùi một bước là được.
cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ thay cậu huấn luyện bọn họ”.
“Với thực lực hiện giờ của nhà họ Hồng, cùng lắm bọn họ chỉ là đội cuối bảng, bọn họ có thể đánh bại nhiều đội sao?”, Lý Thiệu Minh cười khẩy, khinh thường nhìn Hồng Dũng: “Trong quân đội không có chuyện đùa, Lý Thiệu Minh tôi đã nói là làm, hoặc là nhà họ Hồng đi, hoặc là Lý Thiệu Minh tôi đi”.
“Sĩ quan Lý, cậu hà tất gì phải như vậy, bỏ qua một chút không được sao?”, Vương Hổ khó xử.
“Lý Thiệu Minh tôi trước giờ vẫn luôn dẫn binh như vậy”, Lý Thiệu minh nói.
Anh còn từng dẫn binh?
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Thanh Phong lạnh lùng theo dõi tất cả, trong lòng thầm khinh bỉ.
“A, ông cụ Hàn vừa ra ngoài rồi, chi bằng chúng ta đợi ông cụ Hàn trở về rồi để ông ấy quyết định được không?”, Vương Hổ nghĩ một hồi rồi nói.
“Tôi là tổng sĩ quan ở đây, ông ấy quyết định cái gì chứ? Vẫn câu nói đó, hoặc là anh ta đi, hoặc là tôi đi.
Anh ta không đi thì tôi sẽ đi ngay bây giờ”, Lý Thiệu Minh không vui, phất áo định rời đi.
“Sĩ quan Lý, cậu đợi đã, đợi đã!”, Vương Hổ biết Hàn Uy Phong xem trọng Lý Thiệu Minh, anh ta cũng từng nhìn thấy thực lực của Lý Thiệu Minh, biết lời nói của anh có trọng lượng thế nào.
Mặc dù anh ta cảm thấy phương thức huấn luyện của Lý Thiệu Minh không đúng lắm, chỉ còn bốn tháng nữa là đến cuộc thi võ thuật quân sự, nhưng Lý Thiệu Minh lại không huấn luyện gì đặc biệt, ngược lại chỉ cho mọi người luyện những động tác cơ bản nhàm chán.
Nhưng anh ta biết Lý Thiệu Minh quả thực là một người có năng lực, anh ta lại không phải là tổng sĩ quan huấn luyện nên không thể can thiệp vào việc huấn luyện của Lý Thiệu Minh.
Anh ta chỉ có thể cầu xin Lý Thiệu Minh, hi vọng Lý Thiệu Minh đừng rời đi, nếu không ông cụ Hàn trở về sẽ hỏi tội anh ta.
“Lý Thiệu Minh, cậu chưa biết thực lực của nhà họ Hồng chúng tôi đâu”, thấy Vương Hổ cầu xin Lý Thiệu Minh, trong lòng chú của Hồng Dũng càng cảm thấy không vui.
Vương Hổ làm vậy là có ý gì, mọi người đều đồng ý để nhà họ Hồng đi, giữ Lý Thiệu Minh lại, thì nhà họ Hồng bọn họ phải đi sao?
“Lý Thiệu Minh, hay là chúng ta đánh một trận đi? Hồng Kim Cương tôi đấu với cậu một trận, nếu như cậu thắng tôi, nhà họ Hồng sẽ lập tức rút khỏi quân khu phương Bắc, đồng thời tôi và Hồng Dũng sẽ đính thân dập đầu ba cái xin lỗi cậu.
Nếu như cậu thua, cậu phải cút khỏi doanh trại huấn luyện Thiên Lang, đồng thời vừa bò vừa sủa như chó một vòng quanh sa trường, chính miệng nhận lỗi với nhà họ Hồng”, chú của Hồng Dũng lạnh lùng nói.
“Ông dám đánh cược với tôi sao?”, Lý Thiệu Minh quay người, kinh ngạc nhìn ông ta.
“Tôi đánh cược với cậu thì sao?”, chú của Hồng Dũng cười nhạt
“Nhà họ Hồng các ông có tiền không?” Lý Thiệu Minh hỏi.
“Hơn hai tỷ”, chú của Hồng Dũng nói.
“Được, đặt cược hơn hai tỷ của nhà họ Hồng ông, ông dám không?”, Lý Thiệu Minh nói.
Lý Thiệu Minh này vẫn còn thích cược tiền?
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, trong lòng Hồng Kim Cương cảm thấy không chắc lắm…