Ở bên này, Hồng Kim Cương đã ra tay.
Võ công mà Hồng Kim Cương sử dụng là Hồng Quyền, là quyền pháp nổi tiếng về sự mạnh mẽ, đặc trưng là những bước đi chắc chắn và mạnh mẽ, đường quyền uyển chuyển, mở ra đóng vào vững chắc có lực.
Khi Hồng Kim Cương tấn công Lý Thiệu Minh, ông ta lại dùng cánh tay săn chắc được bao bọc bởi vòng sắt của mình.
Khi tấn công hai cánh tay khẽ run, vô số vòng sắt trên hai cánh tay quay nhanh tạo ra tiếng leng keng, khí thế mạnh mẽ khiến kẻ địch khiếp sợ, hình thành lên sự xung kích về mặt thị giác.
Loại quyền pháp này có thể dùng vòng sắt trên hai cánh tay để tấn công kẻ địch lại có thể dùng vòng sắt để bảo vệ bản thân, hình thành phòng ngự.
Loại võ công mà Hồng Kim Cương được người giang hồ gọi thành cú đấm sắt Hồng Quyền.
Hồng Kim Cương có nằm mơ cũng không thể ngờ được bản thân lại cược hai tỷ với Lý Thiệu Minh, nhà họ Hồng không so được với mười hai thần chủ Hoàng Kim, hai tỷ này là toàn bộ tài sản nhà họ Hồng.
Nếu như ông ta bị Lý Thiệu Minh đánh bại thì trong vòng một ngày nhà họ Hồng sẽ không còn gì cả, thậm chí vì không có tiền hỗ trợ cho những khoản chi tiêu khổng lồ, nên sẽ bị loại khỏi danh sách võ lâm trong một ngày.
Cuộc đấu võ này liên quan đến lợi ích của toàn bộ nhà họ Hồng nên ông ta không dám khinh địch.
Ông ta vừa ra tay đã dùng toàn bộ sức mạnh, cả người phát ra luồng chân khí cuồn cuộn, trong khí thế hình thành lên một con thần thú Huyền Vũ.
Khi ông ta lao về phía Lý Thiệu Minh, bước chân từng bước đạp xuống mặt đất tạo thành vết nứt, hai cánh tay đeo vòng sắt nhanh chóng xoay tròn, không đợi Lý Thiệu Minh đáp trả ông ta đã phóng ra một luồng khí tức mạnh mẽ để trấn áp Lý Thiệu Minh, quyết tâm hạ gục anh ngay khi vừa tiếp xúc.
Lý Thiệu Minh đứng ở phía đối diện chỉ cười hờ hững.
Anh quanh năm chinh chiến ở nước ngoài, ở đó không yên tĩnh như Hoa Hạ, thế giới nước ngoài tôn trọng kẻ mạnh, anh và người khác đánh nhau tính đến nay ít nhất cũng đã trăm trận.
Chỉ dựa vào khí thế mèo ba chân này của Hồng Kim Cương mà muốn trấn áp được anh sao?
Anh chỉ yên lặng nhìn Hồng Kim Cương, khi ông ta lao gần đến anh, ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén, trong khí thế giải phóng ra một luồng khí đen cuồn cuồn, một con rồng cực lớn lao lên trời.
“Thiệu Minh, con đã có sức mạnh như thế rồi sao?”
Chân khí phóng ra ngoài là tượng trưng của cao thủ Thần Cấp.
Lục Kim Đan vẫn chưa từng nhìn thấy thực lực của Lý Thiệu Minh, ông yêu thương đứa cháu ngoại nên mới không tiếc giá nào để ủng hộ đứa cháu trai bảo bối này của mình.
Lúc này hai mắt ông không khỏi phát sáng.
Hồng Kim Cương đã giẫm chân lên vết nứt kia lao về phía trước mặt Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh chỉ xoay người giống như đấu bò, khiến cho Hồng Kim Cương xoẹt qua phía sau người mười mấy mét.
Hồng Kim Cương không ngờ tài nghệ võ công của Lý Thiệu Minh lại cao đến vậy, ông ta lập tức xoay người ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh, nghĩ một lúc rồi lại lao về phía anh.
So với trước đó, khí thế của ông ta đã yếu đi không ít, nhưng ông ta sợ thua, vì thế tinh thần mạnh mẽ hơn gấp trăm lần, nhất định phải hạ Lý Thiệu Minh bằng một đòn.
“Tên Lý Thiệu Minh này cũng có chút bản lĩnh”, nhìn thấy Lý Thiệu Minh có thể phóng ra chân khí, là chân khí thực sự của cao thủ Thần Cấp, hơn nữa có thể nhẹ nhàng tránh được đòn công kích của Hồng Kim Cương, trong ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Thi lập tức lộ ra sự kinh ngạc.
“Ha ha, thế này thì có bản lĩnh gì chứ? Cuộc thi võ thuật quân sự anh tài đông đúc, người có thể tham gia vào đó nhất định phải là người nổi trội, ai nấy đều là cao thủ võ lâm.
Mà anh ta là tổng sĩ quan huấn luyện của chúng ta, nếu như chút bản lĩnh này cũng không có thì xứng đáng được huấn luyện và dạy võ công cho chúng ta sao? Cho dù anh ta và ông Hồng khổ chiến một trận sau đó đánh bại được ông Hồng thì cũng không được xem là bản lĩnh gì cả, trong vòng mười chiêu đánh bại được ông Hồng mới được gọi là có bản lĩnh”, Đức Cách lạnh lùng nói.
Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
“Trong vòng mười chiêu đánh bại ông Hồng sao? Đức Cách, anh quá đề cao Lý Thiệu Minh rồi đấy”, Trần Uy lắc đầu cười nhạo.
“Liễu Bân, thực lực của ông Hồng không tệ, cậu nghĩ Lý Thiệu Minh có thể đánh bại ông ta không?”, Vương Hổ nhìn cuộc chiến khốc liệt trên sa trường và nói.
“Tôi từng không phục Lý Thiệu Minh nên cược với anh ta tiền trợ cấp mười năm của tôi, cuối cùng tôi đã thua”, khuôn mặt Liễu Bân không cảm xúc.
“Cậu nói vậy là có ý gì?”, Vương Hổ hỏi.
“Vì tiền, Lý Thiệu Minh có thể làm được tất cả”, Liễu Bân nói.
“Cố lên, ông Hồng, đánh bại Lý Thiệu Minh đi!”, Hồ Tiểu Đao dẫn đầu đội Hồng Quyền, đội Đao Pháp nhà họ Hồ và đội Thiết Chưởng hét lớn cổ vũ cho Hồng Kim Cương.
Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh chỉ khoanh tay nở nụ cười khinh thường.
Các người vẫn chưa hiểu thực lực của anh Thiệu Minh…
Chớp mắt, Hồng Kim Cương đã tiếp tục lao tới trước mặt Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh đan hai tay chống đỡ, chỉ cười khẩy nhìn Hồng Kim Cương, khi Hồng Kim Cương vung nắm đấm, hai cánh tay đeo vòng sắt phát ra tiếng leng keng, Lý Thiệu Minh di chuyển chân, liên tục lùi về sau khi thấy nắm đấm của Hồng Kim Cương đánh đến.
Hồng Kim Cương không ngừng tung những cú đấm thẳng, vung đấm, móc lên, móc thẳng, nhìn thấy Lý Thiệu Minh bình tĩnh lùi về phía sau, trong lòng ông ta nôn nóng vội vàng đấm mạnh về phía Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh nghiêng đầu, để luồng khí mạnh mẽ sượt qua tai.
Hồng Quyền chủ yếu lấy quyền pháp làm chủ, di chuyển chân rất ít, Hồng Kim Cương vẫn không tiếp xúc được với cơ thể của Lý Thiệu Minh nên càng thêm sốt ruột , gương mặt càng lúc càng đỏ, vừa sợ mất tiền vừa sợ mất mặt.
Vì ông ta chủ động khiêu chiến với Lý Thiệu Minh, nên lúc này ông ta không muốn bị Lý Thiệu Minh đánh bại.
Ông ta nhanh chóng giậm hai chân xuống đất, lấy tay phải của mình đánh xuống.
Có một câu nói rằng: “Hồng môn là một con bò, đánh chết cũng không quay đầu”.
Người bình thường học Hồng Quyền cũng có thể một đánh thắng ba, một quyền đánh ra có uy lực không nhỏ.
Quyền pháp của cao thủ Thần Cấp còn mạnh hơn, khi Hồng Kim Cương đấm mạnh xuống đất, từ chỗ chân của ông ta đến chỗ chân của Lý Thiệu Minh nhanh chóng có một vết nứt rộng.
Lý Thiệu Minh nhìn thấy vết nứt dưới chân liền lập tức lùi về sau, khuôn mặt Hồng Kim Cương lộ ra nụ cười khinh thường, lập tức đạp mạnh chân phải xuống đất và lao về phía Lý Thiệu Minh sau đó đấm vào mặt anh.
Nắm đấm này của ông ta rất mạnh, đừng nói Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, cho dù Lý Thiệu Minh có là cao thủ Thần Cấp cấp cao, có năng lực toát ra luồng chân khí bảo vệ cơ thể thì e rằng cũng sẽ bị cú đấm này của Hồng Kim Cương đánh mất đi một nửa chân khí bảo vệ.
“Cú đấm của nhà họ Hồng chú trọng sức mạnh, thuộc loại võ công nửa ngoại môn.
Hôm nay nhìn thấy sư phụ Hồng đánh ra một quyền này, Lý Thiệu Minh tôi cũng được chỉ giáo rồi”, Lý Thiệu Minh vẫn khoanh tay như cũ, bình tĩnh nhìn Hồng Kim Cương.
“Thằng ranh, bớt khoe mẽ đi, nhìn quyền này của tao sẽ đánh cho mày phải đổ máu như nào!”, Hồng Kim Cương đã xuất hiện trước mặt của Lý Thiệu Minh, bên ngoài cơ thể lộ ra luồng chân khí màu đỏ dày đặc, gầm lên dữ tợn với Lý Thiệu Minh.
“Ông vẫn chưa có đủ tư cách làm tôi bị thương đâu”, Lý Thiệu Minh đột nhiên chỉ vào Hồng Kim Cương.
Bùm một tiếng, khi ngón trỏ của Lý Thiệu Minh chạm vào nắm đấm sắt của Hồng Kim Cương, giữa hai người lập tức nổ ra một luồng chân khí cực lớn.
Khói bụi bay khắp sa trường, một cơn gió dữ dội quét qua, Lục Kim Đan và Thanh Phong khẽ xua tay, chân khí trước mặt lập tức bị tản ra, đám người Đức Cách, Trần Uy, Lãnh Thi, Hồ Tiểu Đao, Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh và Liễu Bân nhanh chóng vận chân khí ra để chặn lại, Heo Rừng đã bị chân khí đánh vào đầu.
Chân khí trước mặt tản ra, bụi trên sa trường cũng đã lắng xuống.
Mọi người kinh ngạc nhìn hai bóng dáng trên sa trường.
Bọn họ nhìn thấy Lý Thiệu Minh đang nắm tay phải, giữ nguyên tư thế duỗi ngón trỏ bàn tay trái ra, Hồng Kim Cương cũng giữ nguyên tư thế đánh Lý Thiệu Minh bằng cú đấm mạnh mẽ.
Nhưng vòng tay sắt trên cánh tay của ông ta đã nứt thành nhiều đoạn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hồng Kim Cương đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vòng tay trên cánh tay cũng biến thành một đống sắt vụn rơi xuống mặt đất.
“Bụp”, người đàn ông sắt này lập tức ngã xuống.
Lý Thiệu Minh đã đánh bại Hồng Kim Cương – người trong nửa tỉnh không có kẻ thù, đánh bại cú đấm sắt của nhà họ Hồng chỉ bằng một ngón tay.