Bọn họ vừa ăn phải đồ ăn có độc?
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Hiên Tịnh Vũ giật mình.
Lúc này cô mới phát hiện ra, lúc cô và Lý Thiệu Minh ăn cơm, không biết từ khi nào trong nhà hàng không còn ai.
Từ lúc bắt đầu ăn đã không thấy khách, đến cả chủ quán và nhân viên cũng chẳng thấy đâu.
Chỉ thấy một hồ cá lớn, tiếng nước chảy róc rách không ngừng.
Không ai hồi đáp.
Sắc mặt Lý Thiệu Minh lạnh như băng: “Là ai hạ độc, mời tự bước ra.
Nếu không ra, đừng trách tôi ra tay tàn bạo”.
Trung tâm mua sắm nơi có nhà hàng mà Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ ăn dường như chỉ có tiếng vang mơ hồ..
Hiên Tịnh Vũ nhận ra, không chỉ nhà hàng này không có ai, mà toàn bộ tầng này cũng không có ai.
Là ai, là ai có thể mạnh như vậy?
“Vẫn không ra sao?”, giọng Lý Thiệu Minh đột ngột trở nên nghiêm nghị.
Một tràng pháo tay vang lên từ nhà bếp phía sau nhà hàng.
Một thanh niên da đen, mạnh mẽ, trông dữ tợn bước ra.
Hắn mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, trêи khuỷu tay lộ ra một cái đầu sói.
Người đàn ông vừa vỗ tay vừa quan sát Lý Thiệu Minh rồi cười dữ tợn: “Không tồi, đúng là cao thủ được cục cảnh sát đặc biệt tuyển dụng, chuyên viên của phòng điều tra hình sự đặc biệt của tỉnh, cao thủ Thần Cấp Lý Thiệu Minh.
Tao chỉ cho một ít thuốc ngủ mà mày cũng nhận ra được”.
“Khuê Sói?”, ánh mắt Hiên Tịnh Vũ trở nên lạnh lùng.
“Em biết hắn à?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Dĩ nhiên tôi biết, vì hắn là đàn em của tên đại ca hàng đầu Tôn Thiếu Kiệt, là một trong những cánh tay phải của Tôn Thiếu Kiệt.
Tôn Thiếu Kiệt là kẻ ác nổi tiếng trong thành phố chúng ta, tôi muốn hạ gục hắn.
Nhưng phía trêи hắn có rất nhiều nhân vật lợi hại bảo vệ, hắn giỏi nhất là luồn lách sơ hở pháp luật.
Người này rất xảo quyệt, chưa bao giờ tôi tìm được chứng cớ phạm luật của hắn.
Còn Khuê Sói là tên côn đồ đắc lực trong số đàn em của hắn.
Tên này vì Tôn Thiếu Kiệt mà gây bao nhiêu chuyện, tiếng xấu vang dội khắp thành phố”.
Hiên Tịnh Vũ đáp.
“Quý cô này, đề nghị ăn nói cho cẩn thận.
Khuê Sói này không phải là tiếng xấu, mà là tiếng ác vang dội khắp thành phố”, ánh mắt Khuê Sói vô cùng tự tin, mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Gốc gác đều là chó cả”, Lý Thiệu Minh cười.
“Chó?”, Khuê Sói cười đáp lại.
“Đúng, đều là con chó của Tôn Thiếu Kiệt.
Vì tôi đánh Lam Đồ bị thương, quan hệ giữa đại ca các anh và nhà họ Lam khá tốt, nên muốn trả thù thay cho Lam Đồ đúng không?”, Lý Thiệu Minh nói.
“Đúng, đại ca bọn tao là đệ tử thân truyền của chưởng môn Chim Ưng thuộc một phân nhánh của Ưng Trảo Môn trong phái Thiếu Lâm, là đệ tử đứng thứ hai của chưởng môn Chim Ưng.
Khi sư phụ Chim Ưng của bọn tao đến đây phát triển, nhà họ Lam đã giúp đỡ rất nhiều.
Đại ca Tôn Thiếu Kiệt của bọn tao cũng có quan hệ thân thiết với nhà họ Lam, nên mày động đến Lam Đồ, bọn tao sẽ không để yên cho mày”, Khuê Sói cười lớn, vỗ tay nói.
Lúc vỗ tay, hắn lẳng lặng nhìn Lý Thiệu Minh rất chăm chú và vô cùng tự tin.
Tiếng vỗ tay vang lên, khắp nhà hàng chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Vô số những thanh niên thân thể cường tráng xuất hiện.
Họ cầm mã tấu, gậy, ống thép xuất hiện bên ngoài nhà hàng, thẳng tay đập vỡ cửa sổ thủy tinh rồi đi vào.
Khu bếp đằng sau nhà hàng cũng có rất nhiều người.
Ai nấy đều cầm vũ khí, sắc mặt hung dữ.
Không tới năm phút, Hiên Tịnh Vũ và Lý Thiệu Minh bị mấy trăm người bao vây, khiến nhà hàng bị vây kín đến một con ruồi bay cũng không lọt.
Thấy Khuê Sói bố trí mai phục xong xuôi, Hiên Tịnh Vũ giật mình.
Bị bao vây chặt như vậy, dù cô là cảnh sát mà vẫn cảm nhận được tình thế nguy hiểm.
Vì ngày mai phải đưa Lý Thiệu Minh về nhà, nên hôm nay cô tan làm sớm, trêи người không mặc cảnh phục hay mang súng.
Thấy đàn em của Tôn Thiếu Kiệt ùn ùn kéo đến bao vây bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp của cô nhanh chóng thay đổi sang thái độ nghiêm túc, cô vỗ bàn đứng lên: “Khuê Sói, anh thật to gan, dám đánh cả cảnh sát?”
Thấy Hiên Tịnh Vũ nói vậy, Khuê Sói không hề sợ hãi, vẫn tươi cười nhìn mặt Lý Thiệu Minh nói: “Chị dâu, cô là vợ Lý Thiệu Minh đúng không? Tôi nhận ra cô, trước đây là con gái của cục trưởng Hiên Cục cảnh sát.
Thật ra bọn tôi không muốn động vào cô, nhưng tên Lý Thiệu Minh này lại làm loạn ở thành phố, khiến bọn tôi chướng tai gai mắt.
Bọn tôi giết chết hắn, đầu tiên là giúp nhà họ Lam báo thù, thứ hai cũng là vì bọn tôi.
Vì chúng tôi có linh cảm sâu sắc rằng tên này trong tương lai sẽ uy hϊế͙p͙ được bọn tôi.
Nên bây giờ nhân lúc hắn chưa có quyền thế gì, chúng tôi phải bóp chết từ trong trứng nước.
Tôi cũng rất thích nhan sắc xinh đẹp của cô, nên chỉ hạ thuốc ngủ, cô ngủ là sẽ bỏ qua cho cô, chỉ ra tay với Lý Thiệu Minh.
Nhưng giờ trách, cô chỉ có thể trách hắn thông minh nhận ra thôi”.
“Lá gan các người lớn quá nhỉ, đến cả cảnh sát cũng không sợ”, sắc mặt Hiên Tịnh Vũ u ám.
“Sợ, sợ chứ.
Chỉ là chúng tôi bao trọn chỗ này rồi, chẳng ai biết trong này xảy ra chuyện gì đâu”, Khuê Sói mỉm cười.
“Các người..
”, Hiên Tịnh Vũ hít sâu một hơi.
“Anh sẽ bảo vệ em”, Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng kéo Hiên Tịnh Vũ.
“Hả?”, Hiên Tịnh Vũ giật mình.
“Bọn họ chỉ là nhân vật tầm thường, sao uy hϊế͙p͙ được anh chứ”, Lý Thiệu Minh nói.
“Lý Thiệu Minh, mày điên à?”, nụ cười trêи mặt Khuê Sói còn nhạo báng hơn.
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng ra tay đi.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi hẹn hò, giải quyết mấy người xong tôi còn phải ăn cơm với vợ”, Lý Thiệu Minh trả lời.
“Đại ca, hắn khinh thường chúng ta!”, một đàn em của Khuê Sói nghe thấy Lý Thiệu Minh nói vậy, khuôn mặt nhanh chóng lộ vẻ giận dữ.
“Đương nhiên tôi khinh mấy người”, Lý Thiệu Minh đáp.
“Lý Thiệu Minh, tự mày tìm đến cái chết!”, Khuê Sói dần cau mày.
“Lý Thiệu Minh, bọn tao đã điều tra rõ thân phận của mày.
Cao thủ Thần Cấp, là người được tướng quân Hàn và Sở trưởng Vương tin cậy, trước đây tên là Lý Phong, bản lĩnh tầm thường không có gì khác biệt, thậm chí còn không bằng người bình thường, là súc sinh trong các loại súc sinh, quay về sau lần mất tích thì trở nên lợi hại như này, là do mày được cao nhân chỉ bảo đúng không?”
“Nhưng bọn tao thấy, dù võ công mày cao thế nào, là một cao thủ Thần Cấp, thì vẫn có điểm yếu.
Vì bất kể là cao thủ võ lâm nào, ai chẳng sợ một biển người? Mày chỉ có một mình, lại phải bảo vệ một cô gái, còn bọn tao có năm trăm người, ai cũng liều mạng.
Bọn tao không tin ngần này người không làm gì được mày”.
“Trong mắt tôi, anh và tên Chó Điên kia cũng chỉ là bia đỡ đạn”, Lý Thiệu Minh đáp.
“Ha ha, mày đừng xem thường tao.
Tên Chó Điên bị mày đánh cho tàn phế kia sao so sánh với tao được? Chó ăn phân, còn tao là chó sói, tao ăn thịt!”, ánh mắt Khuê Sói đột nhiên biến đổi, mấy tên đàn em giơ mã tấu ùn ùn lao về phía Lý Thiệu Minh.
Thấy nhiều người xông về phía mình, Lý Thiệu Minh chỉ thở dài, xé một mảnh vải từ bộ âu phục đắt tiền trêи người, nhẹ nhàng che mắt Hiên Tịnh Vũ.
Tên Khuê Sói này nói không sai, dù là cao thủ Thần Cấp, võ công tuyệt đỉnh, anh cũng có nhược điểm.
Bất kể là cao thủ võ lâm nào, ai cũng sợ một biển người.
Vì số lượng người quá đông, lượng nhiều dẫn đến chất biến đổi, bọn họ sẽ khiến cao thủ hao sạch nội lực rồi kiệt sức mà chết.
Nhưng Khuê Sói hiểu chưa rõ, anh không phải loại cao thủ Thần Cấp bình thường, anh là cao thủ Thần Cấp cấp cao, là người đàn ông chết đi sống lại trong chiến trận.
Đối phó với cao thủ cỡ này, mấy trăm tên côn đồ tầm thường còn lâu mới đủ, ít nhất phải mười ngàn người.
Khi thấy mấy gã đàn ông vạm vỡ cầm mã tấu lao tới, đôi mắt lạnh như băng của anh nhìn về phía Khuê Sói lúc này đang đắc ý.
Anh khẽ cười, luyện ra một làn khí đen trong không khí, rồi bắn thẳng hướng Khuê Sói.
Bụp một tiếng, Khuê Sói lập tức phun một ngụm máu tươi ra ngoài..