Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi


Nhà họ Hiên không phải gia tộc nổi tiếng hay giàu có, nhưng là gia tộc có gia giáo.

Ông cụ nhà họ Hiên là quân nhân kì cựu tham gia chiến tranh giải phóng dân tộc, đóng góp nhiều cho Tổ quốc.

Ba người con trai, hai cháu trai và một cô con gái nhà họ Hiên, ai cũng có tương lai xán lạn.

Ông cả, ông hai công tác tại cơ quan chính phủ, ông ba lúc trước từng làm Cục trưởng cục cảnh sát.

Anh cả mở một công ty với doanh thu hàng năm lớn hơn triệu tệ, anh hai làm việc tại tòa thị chính, ngày nào cũng gặp chủ tịch thành phố.

Hiên Tịnh Vũ là người thừa kế công việc từ bố, trở thành nữ cảnh sát, coi ‘diệt bạo an dân’ là nhiệm vụ của mình.
Nhà họ Hiên đối đãi với Lý Thiệu Minh long trọng như vậy, đứng ở cửa đợi anh suốt một tiếng đồng hồ, mà anh đi tay không tới, khiến phó bí thư là hàng xóm nhà họ Hiên cảm thấy đây là hành vi rất mất lịch sự.
Ông Hiên cả đời chính trực, không cần anh mang rượu ngon chè thuốc gì, cũng chẳng cần mấy thứ đồ bồi bổ đắt giá.

Ông ấy chỉ cần một cân quýt, rồi hai thùng đồ nhắm, có tấm lòng là được.
Nhiều lãnh đạo trong thành phố đều biết, nhà họ Hiên tìm được một chàng rể ở rể.

Gia đình họ đưa bao nhiêu sơn hào hải vị đến tiếp đãi anh ta, bố vợ anh ta vừa khỏi bệnh nặng nhưng vẫn lo anh ta ốm, vậy mà bản thân là con rể nhà họ, anh lại tay không đến đây.

Anh ta có biết anh ta làm vậy, khiến bao nhiêu người than thở thay cho nhà họ Hiên không?
Trời, năng lực bản thân không có, còn muốn người khác coi trọng mình? Anh ta không vào thì đã đành, đằng này còn dính líu đến nhà họ Hiên.

Phó bí thư hận thanh niên trẻ này không phải con trai mình, nếu không ông ta chỉ muốn đá cho anh vài cái.
Sau vài phút kinh ngạc, anh cả và anh hai đều cười phá lên.

Hai người họ chưa tìm được đối tượng, một người đã hai bảy, một người thì hai lăm.

Tuổi tác không còn nhỏ, nhưng họ không vội vã, vậy mà Hiên Tịnh Vũ mới hai tư đã bị gả đi, còn gả cho một người chồng vô dụng, thử hỏi sao bọn họ nhịn cười nổi?
Anh cả vừa cười vừa nhìn Hiên Tịnh Vũ với ánh mắt bỡn cợt.

Anh hai ôm lấy cô, lay hai bả vai nhỏ của cô: “Tiểu Vũ, trước đây em đâu phải người như vậy, một là một, hai là hai rõ ràng, chưa bao giờ khoác lác, chưa bao giờ đùa cợt.

Sao bây giờ sống với chồng, tính cách ưu tú của em không thay đổi được nó, thậm chí còn bị biến đổi theo nó nữa? Hai trăm triệu ư? Một chiếc Maybach ư?”
“Đây có phải con xe hai trăm triệu cậu ta lái không?”, anh hai vừa ôm Hiên Tịnh Vũ vừa cười lớn.
Từ lúc Lý Phong mất tích quay về, biểu hiện của anh khiến Hiên Tịnh Vũ đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Sau bao nhiêu chuyện, cô hoàn toàn tin chồng cô là một người có hai trăm triệu, là một cao thủ Thần Cấp.
Bây giờ, thấy chồng lái một chiếc xe tải nhỏ về nhà mẹ, cô cũng thấy hơi bối rối.
Cô vốn không ham hư vinh, nhưng hôm qua lúc ở nhà hàng, bị Lý Thiệu Minh thuyết phục, nên cô cũng nảy sinh chút phù phiếm, hi vọng hôm nay biểu hiện của anh sẽ xuất sắc, không bị mọi người coi thường.

Việc cô còn trẻ mà đã gả cho Lý Phong trước giờ đều là trò cười với mọi người, hi vọng giờ không ai bàn tán gì nữa.
Nhưng rõ ràng Lý Thiệu Minh có hai trăm triệu, có xe sang Maybach, sao anh lại lái chiếc xe tải nhỏ tới đây, tự anh muốn thành trò cười à?
“Anh hai, em không nói dối, Lý Phong thật sự có tài sản hai trăm triệu, có xe Maybach.


Chỉ là xe đó do Thẩm Hân, con gái của dì em tặng.

Nhưng anh ấy hoàn toàn đủ năng lực để mua một chiếc Maybach”, Hiên Tịnh Vũ thẳng thắn nói.
“Tiểu Vũ, em đừng chọc cười nữa”, anh hai nhìn bộ dạng nghiêm nghị của cô thì phá lên cười.
Ông cụ nhà họ Hiên trước giờ không thích Lý Phong, mà chỉ yêu thích nhan sắc xinh đẹp của Hiên Tịnh Vũ, nên một mực cho rằng Lý Phong không xứng với cô.

Bây giờ thấy Lý Phong sau bao nhiêu tháng mà chỉ lái một chiếc xe chở hàng nhỏ tới, ông ta chỉ biết thở dài.

Theo kế hoạch của mình, ông ta muốn gả cô cho một con trai nhà giàu.

Con trai nhà giàu cũng có người ưu tú, chứ không phải toàn lũ vô dụng.

Chẳng qua đây là cô con gái rượu của ông Hiên, ông Hiên cố chấp gả cô cho Lý Phong nên ông ta không can thiệp được.
Chiếc xe tải nhỏ của Lý Thiệu Minh rất cũ nát, lại không có giấy tờ hợp lệ gì, khiến bác trai và bác gái cũng bật cười.
Không phải họ xem thường người tài xế, mà vì Hiên Tịnh Vũ không nên khoác lác như vậy.

Mà cũng đúng, Lý Thiệu Minh có xe riêng thật kìa.
Ha ha…
“Lý Thiệu Minh có tiền, chú ấy có rất nhiều, rất nhiều tiền!”, Tiểu Bình An thấy mọi người khinh thường Lý Thiệu Minh, vội đứng dậy giải thích.
Sắc mặt bà Hiên rất khó coi, trong đầu nghĩ Lý Thiệu Minh có tiền là bởi Tiểu Bình An còn bé, không biết ý nghĩa số tiền.


Chỉ cần ngày nào Lý Thiệu Minh cũng mua kẹo cho là con bé sẽ thấy anh có rất nhiều tiền.
Thấy người nhà họ Hiên chê cười, Lý Thiệu Minh hơi sững sờ, xoay người nhìn lại chiếc xe tải nhỏ thì hiểu ra ngay.
Anh đã quen với việc này, nên không sốt ruột khi thấy mọi người cười nhạo mình.
Anh chỉ khẽ cười, rồi nói với ông Hiên: “Bố, đúng là con có một chiếc Maybach, nhưng hôm nay con lái chiếc xe này tới, là vì có quà muốn tặng bố.

Xe thường thì chở không đủ, may con có một chiếc xe chở hàng, nên mới lái tới đây”.
“Bây giờ con sẽ mở cửa xe cho bố thấy”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, mở cửa xe ra.
“Quà gì thế, con không sao là bố thấy vui rồi.

Nhìn con lớn, từ lâu bố đã coi là con ruột, bố đâu cần quà cáp, mau vào nhà với bố”, ông Hiên vui vẻ cười lớn.
Mấy ngày Lý Thiệu Minh mất tích làm ông lo muốn chết.

Từ khi khỏe lại, ngày nào ông cũng nhắc đến anh.

Cuối cùng Hiên Tịnh Vũ cũng đưa anh tới, nên ông mặc kệ mấy thứ lễ nghĩa hình thức kia, chỉ muốn xem đứa con trai ông ngày đêm lo lắng thế nào.
“Đúng thế, nhà họ Hiên chúng tôi đâu cần quà cáp.

Chút quà mọn mà xe sang của cậu không chở được, chắc lại là đồ ăn thức uống với hoa quả chứ gì? Chỗ quà đó cậu và Tiểu Vũ cứ giữ lấy, cho Tiểu Bình An ăn đi, chúng tôi không cần.

Mau vào nhà đi, đợi cậu cả tiếng đồng hồ chân sắp gãy rồi”, anh hai kéo tay Lý Thiệu Minh, đưa anh vào trong.
“Không phải, tôi có quà thật, mà tôi phải lập tức cho mọi người xem, nếu không bọn họ sẽ bị ngạt mất”, Lý Thiệu Minh bối rối.
“Ha ha, chẳng lẽ đó là con gà mái cậu nuôi hả? Không sao, chúng tôi đâu cần thứ đồ sống đó.

Lần trước mẹ cậu cho chúng tôi con gà mái, mẹ tôi giết con gà mà chân tay mệt rã rời , cậu đừng tặng gà nữa”, anh cả cười lớn, đẩy mạnh Lý Thiệu Minh vào phòng.
Ông Hiên thích Lý Thiệu Minh, thấy mọi người đùa cợt anh, không cho anh cơ hội tặng quà, cứ đẩy anh vào trong nhà.

Phó bí thư thấy con rể nhà họ Hiên cũng khá thú vị, nên chạy từ nhà mình sang hóng.
Ông Hiên nhớ con rể quá, nên đưa Lý Thiệu Minh vào nhà xong, nói chuyện với anh hơn một tiếng đồng hồ.

Lý Thiệu Minh thấy ông Hiên thích Lý Phong ngày trước như vậy, nên không nỡ làm tổn thương ông, đành ngồi đó kiên nhẫn tiếp chuyện.
Anh nghĩ hôm qua để hai tên trùm quan trọng Chim Ưng và Tôn Thiếu Kiệt bỏ chạy, nhưng anh lại có ba thành viên trọng yếu của thế giới ngầm là Chó Điên, Khuê Sói và Tiểu Hổ đến làm quà, vậy cũng coi là thành công lớn rồi.

Chiếc xe nhỏ chở hàng kia rất thoáng, sẽ không khiến ba người họ bị chết ngạt.
“Tiểu Phong, con nhìn xem, để con đến thăm bố, trò chuyện với bố, mấy người trẻ như con có thấy phiền không? Vừa nãy, mẹ con cùng bác cả, vợ bác hai chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, để bố đi xem có giúp được gì không.

Con nói chuyện với Tiểu Vũ đi, trưa nay bố mời con ở lại ăn cơm”, ông Hiên bắt tay Lý Thiệu Minh, sắc mặt vui vẻ, nở nụ cười rồi bước đi.
Thấy ông Hiên đối xử tốt với mình như vậy, Lý Thiệu Minh thầm than thở, cũng hơi khâm phục Lý Phong.
Khi ông Hiên đi, Hiên Tịnh Vũ đá nhẹ anh một cú.
“Sao vậy?”, Lý Thiệu Minh giật mình, không ngờ lại bị cô đá như vậy.
“Hôm qua anh nói sẽ tặng quà cho bố?”, Hiên Tịnh Vũ vui vẻ nhìn anh.
“Quà ở trong xe ấy”, Lý Thiệu Minh đáp.
“Bỏ đi”, Hiên Tịnh Vũ khẽ gật đầu.
“Sao thế?”, Lý Thiệu Minh giật mình.
“Dù tôi không biết anh tặng bố cái gì, cũng không biết anh chuẩn bị tốt chưa, nhưng thôi, cứ coi như anh không có quà, tôi và bố không chê trách anh đâu”, Hiên Tịnh Vũ nhìn Lý Thiệu Minh chăm chú.
“Anh có quà thật mà, mà còn chuẩn bị hẳn ba món!”, Lý Thiệu Minh đột nhiên không nói nổi nên lời.
“Nhóc”, phó bí thư vỗ nhẹ vai anh.
“Gì vậy?”, Lý Thiệu Phong nhìn ông ta.
“Cậu rất OK!”, phó bí thư chụm ngón cái và ngón trỏ thành một vòng tròn: “Chưa đầy một tháng mà cậu đã có chiếc xe tải nhỏ chở hàng, có thể tự kiếm tiền, vậy là giỏi rồi”.
“Người khác xem thường, nhưng chú đây rất coi trọng cậu!”
Nghe thấy vậy, Lý Thiệu Minh cứng họng….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận