Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi


Ngày hôm sau, tại khách sạn quốc tế thành phố cảnh biển.
Lần đấu giá từ thiện này do bố của Hàn Phi Phi – Hàn Phúc Giả chủ trì.

Ông ấy là người giàu thứ hai tại thành phố cảng biển, bố của ông ấy là Hàn Uy Phong – ông trùm ở khu quân sự của tỉnh.

Hai người anh trai đều là những thành viên nội bộ quan trọng của khu quân sự đó, là người tài giỏi nhà họ Hàn.

Con cháu trong gia tộc đều có tương lai xán lạn, có địa vị vững chắc ở ba tỉnh phương Bắc.

Dù người giàu nhất thành phố cảng biển như Tôn Thiếu Kiệt cũng phải tôn trọng, không dám xúc phạm.
Hàn Phúc Giả là nhà từ thiện nổi tiếng, luôn trích ít nhất ba mươi phần trăm thu nhập hàng năm của ông ấy cho sự nghiệp từ thiện.

Buổi tiệc đấu giá từ thiện này là do ông ấy dẫn dắt, vì có nhiều bảo vật quý giá của một vài những người giàu có trong tỉnh và thành phố, nên sẽ đấu giá chúng để quy đổi thành tiền mặt, rồi dùng hết cho hoạt động từ thiện.
Thời gian cho buổi đấu giá là tám giờ tối.
Năm giờ chiều, rất nhiều chiếc xe sang trọng xuất hiện trước cổng khách sạn.

Vô số những người nổi tiếng, cậu ấm, ông chủ tập đoàn lớn sánh vai cùng người đẹp bước xuống xe, chậm rãi bước lên thảm đỏ.

Lúc mấy phóng viên của đài truyền hình của tỉnh và thành phố giơ máy lên chụp tanh tách, bọn họ cố tình tạo dáng, nở nụ cười kiểu quý tộc.
Lúc năm giờ rưỡi, không ít vị khách đã tụ tập ở bên ngoài phòng khách của buổi dạ tiệc đấu giá từ thiện.

Trần Tử Phong, Dương Siêu, Lâm Thi Nhã, Thẩm Hân đang mặc những bộ âu phục danh giá bóng bẩy đẳng cấp hàng đầu thành phố và những bộ lễ phục nho nhã, đứng thưởng ngoạn ở giữa phòng khách.
Thẩm Hân rất đẹp, nhìn như vị nữ thần, xung quanh là đủ các nam thanh nữ tú đứng nói chuyện.
Doãn Thành cũng đưa Lý Tích Đồng đến buổi dạ tiệc.

Hắn mặc bộ âu phục đẹp nhất, nâng một ly rượu vang đưa cho Lý Tích Đồng rồi nói: “Đồng Đồng, bỏ đi em, tên Lý Thiệu Minh kia có tốt đẹp gì đâu? Anh ta cũng gọi là có tiền, biết đánh nhau, nhưng thế thì đã sao? Anh ta có được bao nhiêu tiền chứ? Anh ta là người giàu trong thành phố này sao? Anh ta biết đánh được bao nhiêu chiêu thức chứ, là cao thủ số một trong thiên hạ sao?”
“Em phải biết còn nhiều người giỏi hơn.

Lý Thiệu Minh không tồi, nhưng trêи đời cũng có nhiều người vượt xa anh ta.

Trần Tử Phong là người có nhiều tiền đứng thứ ba trong thành phố, Lý Thiệu Minh hơn được cậu ta sao? Trong buổi dạ tiệc hôm nay có rất nhiều những ông trùm lớn, đều là những nhà giàu đích thực.

Lát nữa buổi đấu giá từ thiện bắt đầu, em sẽ thấy, ai cũng sẽ vung ra ít nhất là mấy triệu, thậm chí còn chục triệu.

Tối nay là buổi đấu giá chứ không phải tiệc rượu bình thường, nên người tới đây đều là những ông chủ có địa vị, có thực lực.

Ai đến đây cũng đều vì làm tự thiện cả.

Lý Thiệu Minh có tiền, nhưng chắc anh ta không dám tiêu cả triệu để mua đồ đâu”.
“Đồng Đồng, bỏ đi em, quên gã trai bao đó đi.

So sánh với những người có tiền thực sự, đúng là anh ta ổn, nhưng chưa là gì cả.


Hãy tận hưởng buổi đấu giá từ thiện tối nay đi.

Anh phải cố lắm, nhờ một người anh khác thì mới lấy được thư mời tham gia bữa tiệc đấu giá từ thiện này.

Người có thể vào đây, tài sản của họ phải hơn hàng chục triệu, hoặc họ có xuất thân đặc biệt, chứ người bình thường không vào nổi đâu”.
“Anh đoán chắc tên Lý Thiệu Minh cũng chỉ là con hổ giấy, khéo mai anh ta chỉ ở nhà, xem chúng ta tham dự buổi đấu giá từ thiện trêи ti vi”, nói xong, khuôn mặt Doãn Thành nở nụ cười xấu xa.
“Anh, em biết rồi!” Lý Tích Đồng gật đầu.
Lý Tích Đồng là bạn thân của Heo Rừng, là cô gái mà trước đây Heo Rừng giới thiệu cho Lý Thiệu Minh.

Cô ta cho rằng Lý Thiệu Minh không xứng với mình, trong lòng chỉ muốn thử tiếp nhận Lý Thiệu Minh.
Khi cô ta thật sự mở lòng với anh, là lúc bọn họ gặp nhau lần cuối cùng ở quán bar hàng đầu trong thành phố.

Tối đó đột nhiên Chó Điên đến làm phiền Lý Thiệu Minh, khiến bọn họ cũng bị liên lụy, cô ta cũng bị dọa sợ chết khϊế͙p͙.

Mà Lý Thiệu Minh vừa ra tay đã đánh bại Chó Điên, khiến cô ta lập tức nảy sinh cảm giác với anh.
Nhưng từ lúc đó, cô ta chưa gặp lại anh.

Cô ta cho rằng Lý Thiệu Minh sẽ tìm đến theo đuổi cô ta, cuối cùng lại không đủ kiên nhẫn chờ cuộc gọi từ anh.


Trước giờ cô ta chưa từng có bạn trai, lúc này cảm giác như đang thất tình vậy, cả ngày mất hồn mất vía, buồn bực không vui.

Doãn Thành muốn đưa cô ta đi thư giãn nên nhờ một người anh trong giới nhà giàu hạng hai lấy hai cái thiệp mời đến buổi dạ tiệc đấu giá từ thiện tối nay.
“Đồng Đồng, buổi dạ tiệc này là chỗ mà chỉ người có tiền mới có tư cách tới.

Chỗ này không hề tầm thường, không phải ai muốn vào là vào được đâu.

Nhìn xem, tên Lý Thiệu Minh đó có phải người nhà giàu không? Nếu chẳng được ai mời đến buổi đấu giá, thì anh ta muốn cũng không tới được”, Doãn Thành tiếp tục an ủi Lý Tích Đồng.
Nghĩ đến việc tối này Lý Thiệu Minh không đến được, trong khi anh ta và Lý Tích Đồng đã tới, trong lòng thầm trào dâng cảm giác kiêu ngạo.
“Cậu Hiên, lúc nào thì lên phó khoa?”, “Anh Hiên, lúc nào thì anh mở rộng công ty?”
Giữa đông đảo các vị khách, hai người anh trai của Hiên Tịnh Vũ cũng tới.

Địa vị hai người này trong thành phố khá cao, một ngưởi mở công ty thu nhập mỗi năm cả triệu, một người là nhân viên văn phòng chính phủ, bố của hai người có chức vụ cao, công tác tại phòng công vụ.

Bọn họ còn có một người chú được mọi người tôn kính, là Hiên Quốc An.

Ai cũng rất coi trọng hai cậu ấm nhà họ Hiên này.
“Khách sáo quá!”, hai người họ xã giao đáp lại rồi nhanh chóng tụ tập lại một chỗ.

Anh hai nhà họ Hiên tìm được gương mặt quen thuộc giữa đám người, nói nhỏ với anh cả: “Anh, con bé Thẩm Hân kia đến rồi mà Hiên Tịnh Vũ thì chưa.

Anh bảo tối nay Hiên Tịnh Vũ có đến không? Buổi họp mặt gia đình lần trước, biểu hiện thực lực của tên Lý Thiệu Minh đó không hề tệ, tối nay cậu ta có đến buổi đấu giá này không nhỉ?”
“Quỷ dữ hóa thành thần linh”, anh cả nhà họ Hiên cười khẩy, cầm một điếu thuốc ra châm lửa.
“A?”, anh hai nhà họ Hiên giật mình.

“Lý Phong đã làm rất tốt trong buổi họp mặt gia đình lần trước, được ông nội, chú ba, thím ba yêu quý.

Nhưng cậu hãy nhớ, nhà giàu mới nổi mãi chỉ là nhà giàu mới nổi, quý tộc mãi là quý tộc, nhà giàu mới nổi không thể so sánh bằng quý tộc.

Gần đây biểu hiện của Lý Phong trong thành phố không tệ, lại còn kiếm được tiền, Nhưng trong buổi đấu giá hôm nay, cậu ta sao mua được mấy món đồ được mang ra đấu giá? Kể cả có mua được, thì cậu ta có dám dứt khoát mua không? Cậu ta có vẻ rất thích đóng kịch.

Nếu tối nay không mua được những bảo vật đó, chắc cậu ta không tới đâu”, anh cả nhà họ Hiên lạnh lùng nói.
“Đúng thế, trong buổi họp mắt gia đình đó, cậu ta thể hiện sự nổi trội.

Nhưng ở buổi đấu giá tối nay, là nơi tụ tập của không ít những người giàu có ở tỉnh và thành phố.

Chốn sang trọng thế này, e là cậu ta không thành nhân vật chính được rồi?”, anh hai nhà họ Hiên cười lớn: “Chắc lúc ngồi, cậu ta cũng ngồi hàng cuối cùng, địa vị sao cao bằng chúng ta được”.
“Nên tôi mới bảo cậu ta là quỷ dữ hóa thành thần linh”, anh cả nhà họ Hiên cười khẩy.
Khi anh cả và anh hai nhà họ Hiên nâng ly rượu để cụng, thì đột nhiên một cơn gió xuất hiện trong phòng khách của buổi dạ tiệc đấu giá từ thiện.
Có vẻ có rất nhiều người tới.

Anh cả, anh hai nhà họ Hiên cùng mọi người đều nhìn ra cửa.
Lý Thiệu Minh đến rồi.
Gương mặt anh lạnh lùng, người mặc âu phục, chân đi giày da, tay nắm tay Tiểu Bình An, bên cạnh là Hiên Tịnh Vũ, rồi còn có một đoàn mỹ nhân gồm Đoàn Bội Bội, Hàn Phi Phi, Đường Tuyết Kỳ, Vương Giai Nặc, cùng với một nhóm đàn ông mặc âu phục sang trọng gồm Heo Rừng, Chó Điên, anh Hổ.
Vừa mới tới, chủ nhân bữa tiệc Hàn Phúc Giả đã dẫn theo một đoàn tài phiệt ra chào đón nhiệt tình, ôm Lý Thiệu Minh thật chặt.
“Đại thần, những món đồ quý định đấu giá tối nay đều giữ lại cho cậu cả đấy!”
“Cảm ơn”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận